Vô Thượng Thần Đế

Chương 1651: Ngươi phá trận pháp? (2)

Nghe đến lời này, đáy lòng ba người chìm đến đáy cốc.
- Mục sư huynh, chúng ta đã phục tùng ngài, còn cùng ngài ký kết khế ước, vì cái gì ngài... Còn muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết?-
Chiến Thiên Linh đau khổ nói.
Đưa vào chỗ chết?
Nghe đến lời này, Mục Vân biết ba người hiểu lầm.
- Các ngươi...
Mục Vân ha ha cười nói:
- Không tin ta?
Mục Vân ngồi xuống, bưng lên một chén trà ấm trên mặt bàn, đổ ra một chén nước, uống một hơi cạn sạch.
- Mục sư huynh...
- Ngươi...
Nhìn thấy Mục Vân thế mà không sợ chết lấy ra một chén nước trà trên mặt bàn, uống một hơi cạn sạch, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đầy rung động.
- Bây giờ thấy chưa?
Nhìn ba người, Mục Vân chậm rãi nói:
- Bất kể thứ bên trong một mảnh quảng trường gì này, các ngươi đều có thể tùy tiện động, tùy tiện cầm, cẩn thận bị người khác phát hiện.
- Ngươi phá trận pháp?
- Ừm.
Mục Vân gật đầu nói:
- Các ngươi yên tâm đi, ta đã chưởng khống một chút bí mật bên trong Hoàng Tuyền thành, những địa phương này, ta đã phá vỡ, các ngươi không cần lo lắng.
Nghe đến lời này, ba người ngây ra như phỗng.
Mục Vân này đến cùng có lai lịch gì?
Chiến Thiên Linh cười khổ nói:
- Mục sư huynh, ngài hẳn không phải đến từ hạ giới? Có phải là đệ tử đến từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn xuống đây lịch luyện?
Nghe đến lời này, Mục Vân cười khổ.
- Được rồi, thời gian không nhiều, các ngươi tranh thủ đi, nếu bị những huyết vệ của ta lấy xong, các ngươi sẽ không lấy được chút đồ tốt.
- Vâng!
Ba thân ảnh nhanh chóng rời đi.
Mà Lâm Nhất Thâm lúc này máu tươi đầy người, bộ dáng chật vật điên cuồng đến cực điểm.
- Mục Vân, Mục Vân, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lâm Nhất Thâm quả nhiên bị buộc đến tuyệt cảnh.
- Làm quỷ?
Mục Vân lại cười nói:
- Lâm trưởng lão, chỉ sợ ngươi ngay cả tư cách làm quỷ cũng không có.
Vừa dứt lời, Mục Vân đánh ra một chưởng.
Tiếng lốp bốp vang lên, Lâm Nhất Thâm kêu thảm thiết, triệt để yên diệt...
Giải quyết xong Lâm Nhất Thâm, trong mắt Mục Vân xuất hiện một tia nhẹ nhõm.
- Vô Cực Ngạo Thiên, ngươi ta mặc dù từng có đối đầu, thế nhưng ngươi đầu nhập ta, hiện tại... Ta cũng coi như báo thù cho ngươi.
Trong lòng Mục Vân cuối cùng đã giải quyết xong một việc.
Giải quyết xong Lâm Nhất Thâm, Mục Vân mang theo huyết vệ, lần nữa bắt đầu tìm tòi.
Mà đổi thành một bên, Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca ba người lại âm thầm kinh hãi, thật lâu không thể bình tĩnh.
Nhìn bảo bối trước mắt, ba người quả thực cảm giác mình đang nằm mơ.
- Chúng ta thật có thể cầm những bảo bối này sao?
Phượng Như Ý giống như đang trong mộng.
- Đương nhiên.
Triêu Thiên Ca cười nói:
- Cho tới nay, chúng ta đều xem thường Mục Vân, Thiên Thánh tư chất, quả nhiên khủng bố, ngắn ngủi thời gian mấy năm, Mục Vân đã bỏ xa chúng ta dù khổ tu trước mấy trăm năm.
- Gia hỏa này một mực ẩn nhẫn bên trong Nhất Diệp kiếm phái, hiện tại một buổi quật khởi, không gì sánh kịp.
Chiến Thiên Linh cười khổ nói:
- Xem ra, chúng ta trước đó đều bị hắn gạt.
- Các ngươi nói, hắn gia nhập vào Thiên Kiếm lâu, có phải còn nghĩ... Chưởng khống Thiên Kiếm lâu trong tay mình?
Phượng Như Ý đột nhiên hỏi.
- Làm sao có thể.
Chiến Thiên Linh cùng Triêu Thiên Ca lắc đầu.
- Thiên Kiếm lâu tốt xấu gì cũng là Thanh Đồng cấp thế lực, toàn bộ Kiếm Vực do Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chưởng khống, Thanh Đồng cấp thế lực cũng chỉ trên trăm cái, gia hỏa này, nếu như...
Nói nói một hồi, Chiến Thiên Linh lại không có nói tiếp.
Làm sao có thể?
Thế nào không có khả năng.
Đặt ở mấy năm trước, bọn hắn có thể nghĩ Mục Vân trong thời gian mấy năm ngắn ngủi sẽ chế phục hắn tâm phục khẩu phục?
Nhưng bây giờ đối mặt Mục Vân, bọn hắn chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Bên dưới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tứ đại Hoàng Kim cấp thế lực, mấy chục Bạch Ngân cấp thế lực, trên trăm Thanh Đồng cấp thế lực, ngàn cái Phàm Thiết cấp thế lực.
Mục Vân tốn hao thời gian mấy năm đã có thể cơ hồ khống chế Nhất Diệp kiếm phái trong tay mình, mặc dù không biết Diệp Cô Tuyết như thế nào nguyện ý phụ đạo Mục Vân, thế nhưng sự thật chính là, Diệp Cô Tuyết nguyện ý giao cho Mục Vân.
Mà bây giờ, Thiên Kiếm lâu Thiên Quân Vũ lại nhìn trúng Thiên Thánh tư chất của Mục Vân, thu làm quan môn đệ tử.
Nếu cho Mục Vân đầy đủ thời gian trưởng thành, Mục Vân chưa chắc không thể trở thành chưởng khống giả của Thiên Kiếm lâu, một Thanh Đồng cấp thế lực.
Đến thời điểm đó, ai có thể nói rõ ràng, kết cục sẽ như thế nào?
- Thôi thôi!
Chiến Thiên Linh phất phất tay nói:
- Chúng ta cứ đi một bước in một cái dấu chân đi, hảo hảo tu luyện, đề thăng cảnh giới của mình tương đối tốt, ấn ký này... Trừ phi chúng ta vượt qua Mục Vân, nếu không, không có khả năng phá giải.
- Chỉ sợ đã vượt qua Mục Vân, muốn phá giải cũng không có khả năng.
- Các ngươi thật sự có lòng tin vượt qua hắn?
Vừa nghe lời này, ba người cười khổ.
Thời gian từ từ trôi qua, tiến vào bên trong Hoàng Tuyền thành đã có vài ngày.
Nhưng không biết lâu chủ Thiên Kiếm lâu cùng với đám tông chủ ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực đang làm cái gì.
Môn hạ đệ tử cũng chỉ có thể từng người bắt đầu một mình thăm dò.
Mấy ngày nay thời gian trôi qua lại để Mục Vân thoải mái lật trời.
Mỗi ngày đều đang tìm một ít đường đi vắng người, tiến vào bên trong, dò xét trận pháp rồi phá giải, sau đó để huyết vệ xuất động, bắt đầu tìm kiếm.
Trong lúc này, Mục Vân đương nhiên cũng gọi tới Lạc Kiếm Tuyết, Hoán Thanh Sa, Ngọc Thanh Lan cùng với mấy người Luân Hồi đảng.
Có người đi qua thời điểm, bọn hắn giống như đang nhìn náo nhiệt, tới tới lui lui.
Lúc không có người, giống như cường đạo, vung tay quá trán bỏ hết thứ có giá trị mình nhìn thấy vào trong túi.
Loại tình huống này, đám người trong vòng mấy ngày,thu hoạch đầy bồn đầy bát, trong lòng đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Ba người Chiến Thiên Linh càng tựa hồ quên đi bị Mục Vân gieo xuống khế ước, lòng tràn đầy vui vẻ đi theo sau lưng Mục Vân.
Mấy ngày nay thu hoạch, đồ tốt nhất mặc dù đều bị Mục Vân cầm đi, thế nhưng bọn hắn lại được thỏa mãn cực lớn.
Vẻn vẹn tự mình nhặt được, cũng đầy đủ tu luyện trăm năm.
Không thể không nói, bên trong Hoàng Tuyền thành thực sự là bảo bối vô tận, tích lũy như thế, quả thực là Bạch Ngân cấp thế lực mới có thể có.
Mục Vân mấy ngày nay quả nhiên thu hoạch không ít.
Ba trăm huyết vệ đồng thời xuất thủ, lại thêm bọn hắn quen thuộc Hoàng Tuyền thành, đương nhiên rất nhanh có thể tìm tới nơi nào có đồ tốt.
Mục Vân phá vỡ trận pháp, cũng không dày đặc, mà phân bố ra bên trong toàn bộ Hoàng Tuyền thành, đông một mảnh, tây một khối.
Tìm kiếm kiểu này, rất hữu hiệu để tránh đám người phát giác.
Nhưng dần dần, thời điểm Mục Vân mở rộng ra, vấn đề xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận