Vô Thượng Thần Đế

Chương 1655: Bảy đạo cổ môn (1)

Mà đổi thành một số người lại đứng bên trong thập tự nhai, ngẩng đầu nhìn nhất cử nhất động của Mục Vân.
Bốn mươi chín thanh phi kiếm bay lên không, hợp thành bảy thanh kiếm lớn kết hợp với nhau.
Bảy chỗ phi kiếm kết hợp với nhau, hình thành bảy đường ánh sáng, hào quang vạn trượng, Mục Vân thì ở bên trong ánh sáng.
- Tiểu tử này đang làm gì? Ngưng kết kiếm trận?
- Đây là kiếm trận gì? Chưa thấy qua...
- Đúng vậy! Mục Vân gia hỏa này thật sự càng ngày càng tà dị.
Nhìn Mục Vân cử động, mọi người tại đây ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghị luận.
Chỉ là bọn hắn giờ khắc này không nhìn ra Mục Vân đến cùng đang làm cái quỷ gì.
Không chỉ những đệ tử kia, cả các tông chủ đại tông môn đều không biết.
Thiên Quân Vũ giờ phút này nhìn Mục Vân, trong mắt lộ ra một vòng không hiểu.
Đệ tử này nhận biết trận pháp triệt để vượt qua giải thích của hắn, cho dù trận pháp đại sư bên trong Thiên Kiếm lâu cũng lý giải không đến loại tình trạng này.
- Lạc đại sư, ngươi thân là sơ cấp tiên trận đại sư, ngươi có thể nhìn ra cái gì trong bộ kiếm trận này của Mục Vân không?
Thiên Quân Vũ nhìn một lão giả bên cạnh, hờ hững nói.
- Khởi bẩm lâu chủ, thuộc hạ bất tài.
Lạc đại sư khen không dứt miệng nói:
- Đây là một bộ sát kiếm trận, chỉ là bình thường mà nói, sát trận chính là công kích địch nhân, vây khốn địch nhân, chém hết tất cả mọi thứ ở trong trận, thế nhưng Mục Vân lại dùng bộ sát trận này ổn định lại bảy điểm của trận pháp.
- Thuộc hạ chỉ có thể nhìn ra những điều này, nhưng Mục Vân đến tột cùng muốn làm gì, thuộc hạ vẫn không nhìn ra.
La Điền không thể không thừa nhận, hắn không nhìn ra manh mối gì.
Mục Vân bày ra thủ đoạn kì lạ, công kích cũng kì lạ, hắn không nhìn ra vấn đề gì.
Thiên Quân Vũ giờ càng kinh ngạc.
Ngay cả La Điền, sơ cấp tiên trận đại sư đều không nhìn ra Mục Vân đang làm gì, gia hỏa này đến cùng đang làm cái gì?
Thấy cảnh này, đám người cũng kinh ngạc.
Nhưng tất cả đều chăm chú nhìn Mục Vân, nhìn gia hỏa này đến cùng làm cái quỷ gì.
Mà ngay lúc này, chỗ bệ đá chính giữa, Mục Vân ngưng tụ bảy bảy bốn mươi chín thanh tiên kiếm, phá không mà ra, phân tán ở bảy điểm.
Lập tức, tứ phương quang trụ và quang trụ ba cạnh lúc này run rẩy, trở nên mê huyễn.
Thấy cảnh này, Mục Vân lấy ra Địa Dương Đan.
Rầm rầm Địa Dương Đan, từng khỏa, từ đỉnh đầu Mục Vân hóa thành một hải lưu Địa Dương Đan, chảy vào trong đầu Mục Vân.
- Thất môn, ra!
Mục Vân quát khẽ một tiếng.
Phanh phanh phanh...
Trong chốc lát, toàn bộ trên bệ đá, từng tiếng bành tiếng vang lên.
Trong lúc từng tiếng bành bành vang lên, cơ thể Mục Vân phát ra từng đạo hào quang rực rỡ chói mắt, hóa thành bảy đạo lưu quang, phun phía trên bảy điểm tiên kiếm.
Rầm rầm rầm...
Lập tức, dùng Mục Vân làm trung tâm, bảy đạo Tiên khí quấn quanh lao nhanh, xung kích đến tiên kiếm.
Mục Vân vẫn đang liên tục không ngừng thôn phệ Địa Dương Đan, những Địa Dương Đan kia tựa hồ xem thân thể Mục Vân như thông đạo, thông qua thân thể Mục Vân rải ra lực lượng mạnh mẽ, trùng kích tới.
Khanh khanh khanh...
Khi Mục Vân đánh ra bảy đường ánh sáng không bao lâu, khanh khanh khanh từng tiếng vang lên, bốn phía bệ đá mà Mục Vân đang ngồi vang lên từng tiếng leng keng.
Bảy tiếng ầm vang.
Vang vọng!
Nhưng theo bảy tiếng âm vang vang lên, càng để cho người kinh hãi lại là, bốn phía bệ đá xuất hiện bảy cánh cửa cổ xưa.
Không có dấu hiệu nào, đột nhiên xuất hiện.
Nhìn chất liệu tạo ra bảy cổ môn nhìn như Thiết Mộc, lại giống như thép, càng giống như tảng đá.
Đám người trong lúc nhất thời lại không phân biệt ra đến cùng là cái gì tụ tập mà thành.
Mục Vân vẫn xếp bằng ở trên bệ đá.
Tiếng ong ong ong vang lên, bảy cổ môn xoay tròn ở bốn phía thân thể Mục Vân, xao động.
- Sư tôn, hiện tại lập tức, công kích đến ta.
Mục Vân quát khẽ một tiếng, đột nhiên vang lên.
- Ta... Công kích ngươi?
Thiên Quân Vũ bị Mục Vân nói một câu sững sờ.
- Thế nhưng ngươi bây giờ...
Thiên Quân Vũ nhìn thất khiếu Mục Vân bắt đầu chảy máu, không dám động thủ.
- Nhanh đi, sư tôn, đừng có lại do dự, nếu không, ta liền chết chắc.
Mục Vân giờ phút này lại lo lắng không thôi.
- Tốt!
Thiên Quân Vũ quát:
- Các vị trưởng lão, tông chủ, công kích Mục Vân.
Nghe được Thiên Quân Vũ ra lệnh, các trưởng lão Thiên Kiếm lâu và tông chủ ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực sững sờ.
Công kích Mục Vân?
Lực độ bao nhiêu là đủ?
- Tranh thủ thời gian, nhìn ta làm gì?
Nhìn thấy đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn mình, Thiên Quân Vũ cũng nóng nảy.
- Thiên lâu chủ, chúng ta nên sử dụng bao nhiêu khí lực?
Thông Chung mở miệng dò hỏi.
- Mục Vân, nên sử dụng ra bao nhiêu lực đạo?
Thiên Quân Vũ hô.
- Trăm phần trăm, hai trăm phần trăm, có thể sử xuất bao nhiêu thì cứ ra chiêu mạnh bấy nhiêu.
Vừa nghe Mục Vân nói lời này, sắc mặt mấy đại trưởng lão đỏ hồng.
Mục Vân này cũng quá không biết nói chuyện.
Nhưng đám người hiểu rõ ý Mục Vân, từng người sử xuất tiên pháp của mỗi người, đánh ra từng đạo lực lượng mạnh mẽ lao thẳng tới Mục Vân.
Rầm rầm rầm...
Trong chớp nhoáng, trời đất quay cuồng, từng đạo công kích cường hoành đánh vào trên người Mục Vân.
Trong lúc tiếng oanh minh nổ vang, đám người lại phát hiện, những lực lượng lúc đầu công kích Mục Vân thế mà đánh về phía bảy cổ môn quanh người Mục Vân.
Đây là tình huống như thế nào?
- Tiếp tục!
Mục Vân lần nữa quát to.
Trong khoảnh khắc, các đại trưởng lão, đám tông chủ lần nữa phát ra công kích.
Công kích không gián đoạn, một đợt cao hơn một đợt.
Mục Vân giờ phút này ở bên trong vòng xoáy công kích, căn bản không có nhận một tia lực lượng tác động đến.
Nhưng rất rõ ràng có thể thấy được, làn da toàn thân cao thấp Mục Vân hiện tại giống như muốn vỡ ra, thất khiếu chảy máu tươi như dòng nước chảy.
Thiên Quân Vũ rất muốn phá vỡ trận pháp, thế nhưng hắn cũng không muốn để Mục Vân chết.
Nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân chật vật, Thiên Quân Vũ mở miệng quát:
- Mục Vân, ngươi thế nào?
- Ta còn có thể chèo chống.
Mục Vân quát một tiếng:
- Công kích tuyệt đối không thể ngừng, nếu không phí công nhọc sức, ta đang tìm vị trí tòi sinh môn, bên trong bảy cánh cửa, chỉ có một cánh cửa là có thể phá vỡ Thất Tử Tuyệt Sát Trận.
- Tốt!
Nghe đến lời này, Thiên Quân Vũ càng hào hứng.
Mà giờ khắc này, đám người công kích càng ngày càng cường thịnh.
Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình hai người hận không thể giết Mục Vân, giờ khắc này công kích đương nhiên cường hoành đến cực hạn.
Mặc dù những công kích kia cũng không có rơi xuống trên người Mục Vân, thế nhưng đánh ra công kích là hướng về phía Mục Vân, trong lòng bọn họ cũng rất hả giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận