Vô Thượng Thần Đế

Chương 1657: Tam đại Ngục Vương

- Lệ Sinh Phong, Hàn Khải, bị người đánh tới cửa nhà, hai lão bất tử các ngươi còn ở nơi này cười to như đồ ngốc?
Ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên.
Lần một thân ảnh mang trường bào bích lạc xuất hiện.
Người này dáng người cao ráo, một mặt son phấn, nhìn nhăn nhăn nhó nhó, như một nương môn nhưng nhìn kỹ lại là một nam nhân.
- Đồng Yêu, ngươi thật sự càng ngày càng giống đàn bà.
Lệ Sinh Phong, Hàn Khải nhìn người nọ, đều nhịn không được chu nhíu mày, nói:
- Nhìn bộ dáng của ngươi, cắt huynh đệ ngươi, ngươi sẽ lắc mình biến hoá, có thể thành nữ nhân.
Nam tử vừa xuất hiện lại hừ một tiếng, nói:
- Nữ nhân thế nào rồi? Nữ nhân là thiên tuyền như nước trong veo, nam nhân các ngươi chính là thân xác thối tha chỉ chứa bùn đất.
Người này một thân nam nhân, lại làm mình giống như một người phụ nữ, ngăn cách mình ở bên ngoài, khiến người ta cảm thấy buồn nôn...
Một nữ nhân nói lời này còn dễ nghe, thế nhưng một đại nam nhân nói như vậy trước mặt bọn hắn, thực sự không có cách nào chịu đựng.
Ba người vừa xuất hiện, sau lưng càng có hàng trăm hàng ngàn võ giả thân mang kình phục màu vàng, nhìn những võ giả kia có bộ dáng quỷ dị, trang điểm càng giống như tộc nhân Vu tộc mà trước Mục Vân nhìn thấy ở hạ giới.
- Các ngươi là người của Bích Lạc hoàng tuyền tông?
Thiên Quân Vũ hơi nhíu mày.
Bích Lạc hoàng tuyền tông biến mất vạn năm xuất hiện lúc này, cũng không phải tin tức tốt...
Mà giờ khắc này, Mục Vân vừa rồi một mực khôi phục tiêu hao cũng chậm rãi mở hai mắt ra...
Toàn trường tranh luận, đương nhiên đã sớm làm hắn bừng tỉnh.
Chỉ là giờ khắc này mở mắt ra, nhìn bốn phía, Mục Vân mới nhìn thấy, tràng cảnh triệt để phát sinh chuyển đổi.
Cái quỷ gì?
Mục Vân sững sờ.
Những võ giả mặc áo vàng kia chẳng lẽ là võ giả Bích Lạc hoàng tuyền tông?
- Lạc Thiên Hành, những người này là ai?
Mục Vân vội vàng thức tỉnh Lạc Thiên Hành bên trong Tru Tiên Đồ, mở miệng hỏi.
- Ngục Vương đại nhân.
Lạc Thiên Hành nhìn ba thân ảnh, sững sờ.
Ngục Vương đại nhân?
Mục Vân càng không hiểu.
- Bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta, tông chủ một người, bên dưới có mười tám Ngục Vương, thập bát Ngục Vương chưởng quản từng đệ tử trong tông môn, hoàng bào lão giả kia tên Lệ Sinh Phong, chính là thập bát Ngục Vương, mà dáng người độ lượng, giống cánh cửa , tên là Hàn Khải, chính là thập thất Ngục Vương, còn người nam không nam, nữ không nữ kia là thập lục Ngục Vương - Đồng Yêu.
Nhìn thấy ba người, Lạc Thiên Hành trở nên kích động.
- Ba vị Ngục Vương không chết, không nghĩ tới, Bích Lạc hoàng tuyền tông ta không có diệt vong, quá tốt.
Nhìn thấy Lạc Thiên Hành còn như tín đồ cuồng nhiệt, la to, Mục Vân nói:
- Không có diệt vong như thế nào? Ngươi đều thành khôi lỗi của Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, có cần hưng phấn khi nhìn thấy bọn hắn như thế à? Đừng quên, ta mới là chủ nhân của ngươi.
Nghe đến lời này, Lạc Thiên Hành lộ ra vẻ xấu hổ.
Nếu trên người gia hỏa này có huyết nhục, chỉ sợ sắc mặt đã đỏ hồng.
Mục Vân cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Bích Lạc hoàng tuyền tông thật không có diệt tuyệt.
Nhìn tư thế của ba vị, lại thêm Lạc Thiên Hành trước đó nói qua, bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông, cao thủ cảnh giới Thiên Tiên đã có mấy trăm vị, tông chủ tựa hồ là cảnh giới Huyền Tiên.
Như thế, đó căn bản không phải Thanh Đồng cấp thế lực như Thiên Kiếm lâu có thể chống lại.
- Các ngươi đến cùng là ai?
Nhìn ba người phía trước, Thiên Quân Vũ mở miệng chất vấn:
- Bích Lạc tiên sơn thuộc về phạm vi thế lực của Thiên Kiếm lâu ta, các ngươi cho dù là người của Bích Lạc hoàng tuyền tông, thế nhưng không có được Tam Cực Thiên Minh công nhận, cũng không thể giương oai ở đây.
- Tam Cực Thiên Minh?
Lệ Sinh Phong hắc hắc cười quỷ nói:
- Ta thấy gia hỏa này tám thành bị nhược trí.
- Ai nói không phải, Tam Cực Thiên Minh tính là thứ gì?
- Ta không biết, có lẽ trong mắt hắn, Tam Cực Thiên Minh rất lợi hại.
Nghe đến lời này, mọi người biến sắc.
Tam Cực Thiên Minh, chính là quái vật khổng lồ chúa tể chi uyên, Bạch Ngân cấp thế lực, cao cao tại thượng, thế nhưng mấy lão già này lại còn nói tính toán là cái gì.
Quả thực là muốn chết.
- Hắc hắc, nhìn thấy bọn hắn phẫn nộ, thật sự buồn cười, không bằng thu nhập đến bên trong Địa Ngục của chúng ta, lại tính sau.
- Tốt!
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, âm trầm nở nụ cười.
- Không được!
Nhưng đột nhiên, sắc mặt Lệ Sinh Phong lại đại biến.
- Không thấy Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Lệ Sinh Phong vừa dứt lời, Hàn Khải, Đồng Yêu hai tên Ngục Vương đưa mắt nhìn lại, quả nhiên phát hiện Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ vốn nên ở vị trí bọn hắn xuất hiện, lại biến mất không thấy gì nữa.
- Muốn chết, các ngươi muốn chết.
Hàn Khải đột nhiên quát:
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ chính là trấn tông chi bảo của tông môn ta, các ngươi thế mà ngấp nghé, muốn chết, thực sự muốn chết.
- Khó trách từng người nhìn lấm la lấm lét, nguyên lai đánh cắp Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ của chúng ta, thế không cần phí lời, giết!
Tam đại Ngục Vương, giờ phút này giống như gà trống xù lông, rít lên một tiếng, giết ra.
Phanh phanh phanh...
Trong nháy mắt, những đám võ giả thân mang y phục màu vàng sau lưng cũng đần độn giết ra, không nói hai lời, huyết chiến bắt đầu.
Thiên Quân Vũ quát:
- Thời điểm chúng ta đến chỗ này, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đã không còn, đồ căn bản không ở trên người chúng ta.
- Nhưng các ngươi muốn giết, vậy liền giết!
Thiên Quân Vũ quát to một tiếng, bước ra.
Ầm ầm...
Trong lúc nhất thời, tràng diện nháy mắt trở nên tán loạn.
Những đệ tử vốn còn muốn nhặt bảo bối các giờ này,ơi nào còn có tâm tình đi nhặt.
Đám võ giả Hoàng Tuyền tông đối diện đánh thẳng tới, nhìn bộ dáng như ma quỷ khát máu.
Nhân mã hai bên bắt đầu giao phong.
Mục Vân giờ phút này lại né tránh tranh đấu trung ương nhất.
Mấy người kia đều là cường giả cảnh giới Thiên Tiên, hắn một Địa Tiên, bị lực lượng tác động, đó chính là chết.
Một tên võ giả kình phục màu vàng đánh tới Mục Vân.
Không nói hai lời, Mục Vân giết ra, oanh ra một quyền, người võ giả kia lui nhanh, phần bụng xuất hiện huyết động.
Mà phố lớn ngõ nhỏ hiện tại đều xảy ra chiến đấu.
Đám người tản ra, mùi máu tươi cũng tản ra.
Mục Vân thấy cảnh này, cũng không ngừng tản ra.
Hiện tại, giam cầm đã bị giải khai, có thể tùy tiện cầm đồ vật bên trong Hoàng Tuyền thành.
Hiện tại không cầm, lúc nào cầm?
Đến mức giao chiến, ai tìm tới, giết là được.
Mà lúc này, các đệ tử tản ra đều ôm ý nghĩ như Mục Vân.
Một ít đệ tử hợp thành đoàn đội chạy tới một lối đi.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, giao chiến tiến hành, thế nhưng những đệ tử kia vẫn không quên bảo bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận