Vô Thượng Thần Đế

Chương 1659: Gửi đồ vật

Đồng Yêu khinh thường hừ một tiếng, muốn tiến lên.
Nhưng ngay lúc này, phía trên cửa thành đột nhiên vang lên tiếng vù vù.
Một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước người mọi người.
Người tới một thân trường sam màu đen, dáng người cao ráo, khí vũ bất phàm, chỉ là toàn thân ẩn tàng dưới hắc bào, không nhìn ra bộ dáng rõ ràng.
- Tông chủ!
- Tông chủ!
Nhìn người nọ xuất hiện, mọi người bái lạy.
- Không cần đuổi theo!
Tiếng nói lạnh nhạt vang lên, thân ảnh màu đen hờ hững nói:
- Bây giờ không phải là thời gian Hoàng Tuyền tông ta xuất thế, hành sự cẩn thận, những sâu kiến này cũng không phải mục tiêu của chúng ta.
Lời thân ảnh màu đen nói mang theo ma lực để người không thể phản kháng, khiến cho khí tức sát phạt trên người đám người dần dần bình ổn.
- Bên trong Kiếm Vực, tùy tiện một cái trong tứ đại Hoàng Kim cấp thế lực đã có thể diệt sát chúng ta, bây giờ không phải thời điểm náo động, thành thành thật thật đợi, lão thập bát, lão thập thất, lão thập lục, ba người các ngươi mang một bộ phận người đi điều tra tung tích Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
- Thế nhưng... Tông chủ, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ ở nơi nào, thuộc hạ cũng không biết.
- y!
Thân ảnh màu đen động bàn tay, một chiếc gương xuất hiện.
- Cái gương này có kết nối sinh tử với Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, ngươi tới gần Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ trong trăm dặm có thể cảm ứng được, ta vừa rồi cảm ứng được, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ ở trên người một người trong đó.
- Vâng, thuộc hạ nhất định kiệt lực thu hồi Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
- Hảo, tất cả mọi người trở về đi, thành này lại bị người dẫn động xuất hiện, xem ra là ta chủ quan, lần nữa phong thành, thẳng đến khi Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta có thể động đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn mới xuất thế, ba người các ngươi cứ đi tìm Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
- Tuân mệnh!
Vừa dứt lời, ba thân ảnh ra khỏi thành, sau lưng đi theo hơn mười người, biến mất ở ngoài thành.
Mà ba người đi ra không bao lâu, tiếng ầm ầm lần nữa vang lên.
Bích Lạc hoàng tuyền thành lớn như vậy giờ phút này quy về bên trong bụi bặm, bất ngờ biến mất không thấy gì nữa, giống như cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện qua.
Đám người Bích Lạc hoàng tuyền tông đình chỉ truy tìm, thế nhưng Thiên Kiếm lâu mang theo võ giả ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, lại là ngựa không dừng vó.
Người săn đuổi phía sau là tồn tại để trong lòng bọn họ không cách nào quên.
Thực lực đám võ giả Bích Lạc hoàng tuyền tông rất cường hãn, hạ thủ tàn nhẫn.
Bọn hắn căn bản không phải đối thủ.
- Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Rời khỏi lòng đất, đi tới bên trên mặt đất, mọi người nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hoàn toàn luống cuống.
Thiên Quân Vũ nhìn đám người, chậm rãi nói:
- Lần này chúng ta nhận thua, không nghĩ tới Bích Lạc hoàng tuyền tông vậy mà ẩn nấp thời gian vạn năm, tuyệt đối có mưu lớn, việc này ta tất báo cáo cho Tam Cực Thiên Minh.
- Trước mắt, mọi người đều có tổn thất, Nhất Diệp kiếm phái cách nơi đây gần nhất, chúng ta tới trước Nhất Diệp kiếm phái, chỉnh đốn một phen, mọi người lại trở về, thời khắc cẩn thận phòng bị.
- Được!
- Ừm!
Thiên Quân Vũ mở miệng, những người khác đương nhiên không dám chống lại.
Đám người một đường hướng tiến về Nhất Diệp kiếm phái, dọc theo đường, đương nhiên bố trí một chút đệ tử lưu lại điều tra, để tránh người Bích Lạc hoàng tuyền tông đuổi theo, vội vàng không kịp chuẩn bị.
Sau khi đến Nhất Diệp kiếm phái, Diệp Cô Tuyết đương nhiên bắt đầu an bài cho từng đệ tử các tông mông đóng quân.
Lúc đi, đám người hào hứng, thần thái sáng láng, nhưng bây giờ đám người lại nhụt chí.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng chỉ cười khổ.
Bích Lạc hoàng tuyền tông cường đại để người ta khó có thể tưởng tượng.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Lệ Sinh Phong, Hàn Khải, Đồng Yêu ba người lại mang theo trên trăm tinh anh Bích Lạc hoàng tuyền tông, chạy tới.
- Cảm thấy!
Lệ Sinh Phong đột nhiên nói:
- Phía trước là Nhất Diệp kiếm phái, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ khẳng định ở nơi đó.
- Có ý tứ, xem ra đám chó nhà có tang kia đều tụ tập tại đây, đã như vậy, vậy không khó phán đoán, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ hẳn bị người nào đó thu vào tay.
Hàn Khải rầu rĩ nói.
- Vậy còn chờ gì? Giết vào chẳng phải được rồi?
Trên mặt Đồng Yêu lộ ra ý cười yêu dị, chậm rãi nói.
- Ngươi điên!
Lệ Sinh Phong lại quát:
- Đại kế của tông chủ đã bởi vì chúng ta ba người lỗ mãng mà bị phá hư, hiện tại giết ra một phen, kia càng tìm phiền toái cho tông chủ?
- Vậy chúng ta...
- Trước không cần nóng nảy.
Lệ Sinh Phong cười nói:
- Một đám chim sợ cành cong, dù sao chúng ta đã xác định, khẳng định ở trên người bọn hắn, vậy loại bỏ từng người, từ từ giết đến.
- Mà ở nơi đó vạn năm, bây giờ ta hô hấp không khí mới mẻ phía ngoài đều cảm giác thư sướng, lần này, đoán chừng Thiên Kiếm lâu sẽ cầu cứu Tam Cực Thiên Minh, chúng ta cứ chờ phong thanh đi qua một đoạn thời gian lại đi điều tra.
- Tốt!
- Ừm!
Ba người thương nghị kế sách, cũng bắt đầu hiểu rõ thế lực phân chia bên trong Kiếm Vực hiện nay.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân trở lại phía trên sơn phong của mình.
Chỉ là giờ phút này, bên trong sơn phong của hắn lại tụ tập một đống lớn thương binh.
Bất quá những người bị thương kia đều ở giữa sườn núi, mà trên cơ bản đều là đệ tử Luân Hồi đảng của hắn, hắn cũng không thèm để ý, đến bên trong cung điện trên đỉnh núi, cẩn thận suy nghĩ được mất trong lần này.
Đáng tiếc, không nghĩ tới mở ra Thất Tử Tuyệt Sát Trận lại dẫn xuất người Hoàng Tuyền tông ra ngoài.
Nhưng mặc dù như thế, mình cũng vơ vét không ít đồ tốt bên trong Hoàng Tuyền thành.
Nói tóm lại, lần này kiếm bộn.
- Nhìn bộ dáng ngươi nhẹ nhõm, lần này kiếm không ít?
Trong lúc Mục Vân nhịn không được cười to, một thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện.
Diệp Cô Tuyết.
Diệp Cô Tuyết một thân váy dài, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng nhìn Mục Vân lại mang theo một tia lo lắng.
- Sư tôn!
- Lâm Nhất Thâm bị ngươi giết rồi?
- Ừm!
Mục Vân hiện tại không phủ nhận, phủ nhận cũng không có ý nghĩa.
Mà lại hắn hiện tại là Thiên kiếm sứ Thiên Kiếm lâu, Diệp Cô Tuyết thật muốn làm gì hắn cũng không có khả năng.
- Vậy Thái Tử cũng bị ngươi giết rồi?
- Thái Tử?
Nghe đến lời này, Mục Vân giật mình.
- Phái chủ, chuyện ta làm ta thừa nhận, thế nhưng chuyện chưa làm, ta cũng không thể tự ôm trên người mình, Thái Tử... Ta không thấy hắn.
- Ừm?
Nhìn thấy Mục Vân kinh ngạc, Diệp Cô Tuyết càng kinh ngạc.
Nói như vậy, Thái Tử đi nơi nào?
Diệp Cô Tuyết cũng không hiểu.
- Thôi!
Diệp Cô Tuyết khoát tay một cái nói:
- Ta tới tìm ngươi là muốn gửi ngươi một món đồ.
- Thứ gì?
- y!
Diệp Cô Tuyết không nói, vung tay lên, một đồ quyển xuất hiện trước mặt Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận