Vô Thượng Thần Đế

Chương 1664: Nữ nhi của Diệt Thiên Viêm

- Không chỉ có như thế, trong tông môn, bắt đầu tổ chức huấn luyện, giảng bài, hạch tâm đệ tử định thời gian giảng giải cho đệ tử Diệp hệ cách tu luyện, chia sẻ kinh nghiệm, cũng có ban thưởng.
Mục Vân một hơi nói một tràng.
- Đương nhiên, những chuyện này, bây giờ ta cũng chỉ đang kế hoạch, cụ thể áp dụng thế nào, các ngươi an bài, các ngươi ba người đều là tọa hạ đệ tử, ở trong tông môn lúc ta không có ở đây, ba người các ngươi trù tính chung, nếu ai không tuân mệnh lệnh, xử trí theo môn quy.
- Trước đó, Phái chủ không quản chuyện, ta tới, biện pháp cường ngạnh, cho những người lòng mang ý đồ xấu áp lực, thưởng phạt rõ ràng, để đệ tử Nhất Diệp kiếm phái có thể có được tăng lên cực lớn, những phần thưởng này, toàn bộ từ cá nhân ta xuất ra.
Vừa nghe lời này, sắc mặt mấy người Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca thất kinh.
Mục Vân ra chiêu này, có thể nói là đại thủ bút.
Tự mình xuất tiền xuất lực, đây chính là thiên đại hảo sự.
Bọn hắn hiện tại không hoài nghi Mục Vân không bỏ ra nổi ban thưởng.
Bên trong Hoàng Tuyền thành, Mục Vân thu hoạch lớn nhất.
Cơ hồ là Hoàng Tuyền thành lớn như vậy, một phần mười đan dược, Tiên khí đều bị Mục Vân lấy đi.
- Có lời này của Mục sư huynh, chúng ta tất nhiên tận tâm tận lực, trợ giúp Mục sư huynh ổn định Nhất Diệp kiếm phái một lòng.
Chiến Thiên Linh chắp tay cười nói.
Hắn thật vui vẻ.
Mục Vân cử động có thể nói giành phúc lợi cho Nhất Diệp kiếm phái, giải tán Chiến Linh đảng, rất nhiều người bất mãn hắn, nhưng bây giờ Mục Vân xuất động chiêu này, bọn hắn tiếp tay, cũng có thể trấn an tâm tình đệ tử phía dưới.
Chuyện tốt nhất cử song toàn, Mục Vân càng bỏ tiền từ bên trong túi tiền của mình, toàn bộ trưởng lão cao tầng Nhất Diệp kiếm phái cùng với Phái chủ cũng sẽ không bởi vậy oán trách Mục Vân, thậm chí sẽ cực lực phối hợp Mục Vân làm chuyện này.
Thiên đại hảo sự.
Phượng Như Ý cùng Triêu Thiên Ca cũng bị đại thủ bút của Mục Vân làm chấn kinh.
Mục Vân ra thủ đoạn quả nhiên huyền diệu.
- Được rồi, chuyện đã nói rõ với các ngươi, hiện tại ba người các ngươi cực lực phối hợp, thi triển chuyện này xuống dưới.
- Vâng!
Ba thân ảnh rời đi đại điện.
- Mục huynh, ngươi thật tin tưởng ba người bọn họ?
Lâm Chi Tu giờ phút này mang theo cẩn thận nói:
- Ta luôn cảm giác ba người này không đáng tin.
- Không sao cả!
Mục Vân khẽ cười nói:
- Bị ta gieo xuống Sinh Tử Ám Ấn, nhất cử nhất động của bọn hắn, chỉ cần ta muốn biết liền có thể biết, vốn muốn giết ba người bọn họ, hiện tại chỉ muốn bọn hắn rõ ràng nhận biết tình cảnh của mình, đừng làm ẩu.
- Không nói chuyện đó, Lâm Chi Tu, Phàm Vô Ngôn, hai người các ngươi gần đây xen lẫn vào trung tâm các đệ tử, dò xét từng người đệ tử, xem bọn hắn đến cùng nghĩ thế nào.
- Tốt!
Mục Vân lần nữa nói:
- La Thành, La Vân, hai người các ngươi khoảng thời gian này phụ trách phát triển những đệ tử chân chính nỗ lực, không có thiên phú không đáng sợ, một là muốn cần cù chăm chỉ, hai là muốn trung tâm, có thể bồi dưỡng những đệ tử này.
- Tốt!
Mục Vân an bài thỏa đáng, hơi hơi thở ra một hơi.
Chuyện an bài thỏa đáng, hết thảy để người bên dưới đi làm.
Nhất Diệp kiếm phái hiện tại có Diệp Cô Tuyết cho phép, hắn có thể quyết đoán mà bàn.
- À đúng rồi, Nhất Diệp kiếm phái trước khi có ta không phải có thất đại tọa hạ đệ tử à? Thái Tử, Chiến Thiên Linh, Phượng Như Ý, Triêu Thiên Ca bốn người, còn có ba người đâu?
Mục Vân không khỏi nghi ngờ.
Ba người kia, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua tin tức gì, sơn phong cả ba người bọn hắn cũng là lãnh lãnh thanh thanh, không có người nào ra vào.
- Ba người bọn họ phân biệt gọi Dương Phong Thương, Nguyễn Lăng Ngọc, Lăng Ngạn, ba người còn tiến vào Nhất Diệp kiếm phái sớm hơn cả Thái Tử, nhưng sau khi được Phái chủ thu làm tọa hạ đệ tử, cho tới nay cũng chưa nhìn thấy qua bọn hắn.
- Bất quá ba người này đã sớm trở thành cảnh giới Địa Tiên, nhưng một mực tại chỗ nào, đệ tử trong tông môn biết rất ít, mà ba người chưa hề tổ kiến đảng phái của mình trong tông môn.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Thôi, nếu ba người này thành thành thật thật, ta cũng sẽ không đối địch với bọn hắn.
Mục Vân dặn dò bốn người một ít chuyện, trở lại bên trong đại điện, chuẩn bị tu luyện một phen.
Thuận tiện kiểm lại một chút tích lũy mình lần này kiếm được bên trong Hoàng Tuyền thành, nhìn xem có bao nhiêu thu nhập, cũng làm tốt an bài chuẩn bị sẵn sàng chuyện bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
Mục Vân còn chưa vào chỗ, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên người.
- Ta còn không có nghĩ đến, ngươi thế mà lôi lịch phong hành như thế.
Tiếng nói thanh nhã chậm rãi vang lên, bên người Mục Vân vang lên tiếng của Diệp Cô Tuyết.
- Sư tôn!
Mục Vân đứng dậy, chắp tay.
- Hảo, chớ giả vờ giả vịt nói khách sáo với ta, ta lại hỏi ngươi, Thái Tử thật không phải bị ngươi giết?
- Đương nhiên, ta cũng không biết hắn sống chết...
Trong lòng Mục Vân đang nghĩ, cho dù Thái Tử hiện tại còn sống, hắn cũng muốn làm thịt gia hỏa này.
- Như thế tốt nhất, lão đại, lão nhị, lão tam ba người bọn hắn có khả năng rất nhanh sẽ trở về, lão đại và Thái Tử có quan hệ tương đối tốt, mấy chục năm không thấy, nếu như biết Thái Tử chết, ngươi còn cùng hắn có thù, sợ rằng sẽ...
Mục Vân đương nhiên hiểu rõ, lão đại trong miệng Diệp Cô Tuyết chỉ đại đệ tử Dương Phong Thương.
Mấy chục năm?
Không biết ba người này mấy chục năm sau đến bây giờ thực lực như thế nào?
Nhưng Mục Vân bây giờ lại không rảnh lo lắng những thứ này, hắn chỉ muốn hảo hảo bồi dưỡng Nhất Diệp kiếm phái làm căn cơ.
- Ta lần trước còn không có hỏi rõ ràng, ngươi nói sư tôn ngươi bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn làm hại, sư tôn ngươi là ai?
- Thế Phái chủ ngài có thù giết cha, phụ thân ngài là ai?
Nhìn Diệp Cô Tuyết, Mục Vân chậm rãi hỏi.
Diệp Cô Tuyết nao nao, chậm rãi nói:
- Phụ thân ta là cái tên mà toàn bộ Kiếm Vực cũng không thể nhắc tới, hắn vốn nên là một đời kiêu hùng, nhưng lại bởi vì Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lòng dạ nhỏ mọn, bởi vì kiếm Nam Thiên có thù tất báo mà chết.
- Ngươi muốn biết tên của hắn?
- Đương nhiên.
- Tốt, ta cho ngươi biết, ta chính là nữ nhi của Diệt Thiên Viêm, Thiên Kiếm Tử ngày xưa của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói.
Oanh...
Nghe đến lời này, Mục Vân lại cảm giác đầu giống như muốn nổ tung , cả người triệt để mộng.
Nữ nhi của Diệt Thiên Viêm?
Nữ nhi của sư tôn?
Làm sao có thể!
Chỉ hơi kinh ngạc, Mục Vân lại cười lạnh.
- Phái chủ không nguyện ý nói cho ta, vậy thì không cần nói, làm gì nói dối trắng trợn khảo thí ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận