Vô Thượng Thần Đế

Chương 1684: Nhậm Cương Cương phẫn nộ (1)

- Đều do ngươi gây họa.
Trần Tư Nhiên hừ một tiếng, lập tức rời đi.
Kiều Đỉnh Thiên nhận được mệnh lệnh, chắp tay, muốn cáo từ.
- Tam trưởng lão, nhất định phải chém Mục Vân kia thành muôn mảnh!
- Thiên Vũ yên tâm, trong tay lão phu, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Kiều Đỉnh Thiên dứt lời, lập tức rời đi.
Mà cùng lúc đó, bên trong Thiên Kiếm lâu, Hướng Phần Thiên lại cười ha ha một tiếng đi tới chỗ của Phong.
- Nhược Tình, nghe nói chuyện hôm nay rồi chứ?
- Hướng thúc thúc!
Phong Nhược Tình chắp tay cười nói:
- Hôm nay náo nhiệt, thật sự đặc sắc, không nghĩ tới Tần Thiên Vũ không chịu nổi như thế.
- Đúng vậy, hơn hai trăm nội kiếm các đệ tử, ám sát Mục Vân, kết quả ngược lại đều bị Mục Vân phản sát, chỉ còn Trác Hải Dương chật vật trốn về.
- Bất quá, nói trở lại.
Phong Nhược Tình gật đầu nói:
- Kẻ này ngược lại có mấy phần thủ đoạn, tương lai phát triển tiếp, đúng là một đối thủ rất mạnh, cũng may, lần này Tần Thiên Vũ mời Trần Tư Nhiên, đè ép gia hỏa này đuổi đi rồi.
- Đuổi đi rồi?
Hướng Phần Thiên cười ha ha một tiếng nói:
- Chỉ đơn giản đuổi đi sao? Theo hiểu biết của ta về Trần Tư Nhiên, chỉ sợ Mục Vân không cách nào an toàn trở lại Nhất Diệp kiếm phái...
- Hướng thúc thúc có ý tứ là...
Hướng Phần Thiên làm ra hành động chém tay ngang cổ, mỉm cười.
- Ha ha... Tốt tốt, Tần Thiên Vũ tên ngu ngốc này nếu chém chết Mục Vân, chỉ sợ, hắn ở trước mặt lâu chủ cũng sẽ không còn mặt mũi gì.
Phong Nhược Tình lập tức vô cùng vui vẻ.
Hướng Phần Thiên nhìn Phong Nhược Tình, chậm rãi nói:
- Nhược Tình, chuyện này ngươi làm rất đúng, không xuất thủ, không có quan hệ gì với ngươi, lẳng lặng chờ đợi thôi, trò hay sắp diễn.
- Trước đó nhìn Mục Vân, không có gì, bây giờ lại phát hiện, so sánh với hắn, Nhậm Cương Cương đúng thật không tính là uy hiếp.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đầy đắc ý.
Mà cùng lúc đó, toàn bộ Thiên Kiếm lâu loạn thành một bầy.
Liên quan tới việc này, càng nghị luận xôn xao.
Mục Vân trước đó cao điệu xử lý Cừu Càn Vũ, lưu lại ấn tượng thật sâu cho ngoại kiếm các đệ tử và tạp dịch đệ tử.
Thiên Kiếm lâu khó được xuất hiện một đệ tử làm theo lẽ công bằng, bọn hắn đều nghĩ rằng mình nhìn thấy hi vọng.
Nhưng bây giờ, Mục Vân lại bị buộc rời đi.
Đệ tử Thiên Kiếm lâu đương nhiên mỗi người nói một kiểu, nhưng chủ yếu là ngoại kiếm các đệ tử và tạp dịch đệ tử cảm thấy bất bình vì Mục Vân.
- Lần này rõ ràng là Tần Thiên Vũ làm khó, cố ý tìm người giết Mục Vân, đáng tiếc không có giết thành, thẹn quá hoá giận.
- Ai nói không phải, có người phát hiện, nội kiếm các đệ tử chết đi đều là đệ tử Tần hệ một phái.
- Vậy làm sao bây giờ? Ai bảo phía sau Tần Thiên Vũ có tam đại trưởng lão và Trần Tư Nhiên phó lâu chủ làm chỗ dựa, Mục Vân không có chỗ dựa.
- Đúng vậy.
- Vấn đề là hiện tại Mục Vân đã rời khỏi Thiên Kiếm lâu, không biết có thể an toàn trở về Nhất Diệp kiếm phái hay không, Trần Tư Nhiên phó lâu chủ cũng không phải dễ trêu...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Kiếm lâu oanh loạn không chịu nổi.
Phía trên Cương Vũ Phong, Nhậm Cương Cương cũng tức giận không thôi.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Nhậm Cương Cương lửa giận đầy ngực, hận không thể bộc phát.
- Tần Thiên Vũ phái người ám sát Mục Vân, vốn làm trái môn quy, hiện tại thế mà dụng ý khó dò, thừa dịp lâu chủ bế quan, đuổi Mục Vân ra Thiên Kiếm lâu, thực sự à làm càn.
Nhậm Cương Cương đi tới đi lui, giận không kềm được.
- Cương ca!
Nhìn thấy Nhậm Cương Cương phẫn nộ, Thiên Hân Nhi nhịn không được cười nói:
- Chuyện xui xẻo đến trên người ngươi, ta còn không có phát hiện ngươi tức giận như vậy, hiện tại nhằm vào Mục Vân, ngươi ngược lại còn tức giận hơn cả Mục Vân.
- Ngày xưa khi ta và Mục Vân quen biết, Mục Vân trợ giúp ta rất lớn.
Nhậm Cương Cương thở phào nhẹ nhõm nói:
- Ta thiếu Mục Vân, đương nhiên phải trả hắn.
- Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình hai người thật coi là Nhậm Cương Cương ta mấy năm qua ở bên trong Thiên Kiếm lâu chỉ là quản lý tạp dịch đệ tử và ngoại kiếm các đệ tử, tạm thời coi ta thành không khí rồi?
Ngữ khí Nhậm Cương Cương càng ngày càng kịch liệt, chậm rãi nói:
- Lần này, ta sẽ để bọn hắn biết, xem thường người sẽ trả giá đắt.
Nhậm Cương Cương vừa dứt lời, lập tức quát to một tiếng.
- Tây Môn Vô Tình, Hoàng Phủ Hàm, các ngươi đoạn thời gian gần đây đề thăng không tệ, hiện đã đến cảnh giới tứ phẩm Địa Tiên, lần này trắng trợn khuếch tán tin tức vào bên trong nội kiếm các cho ta.
- Tần Thiên Vũ ỷ vào thân phận đại sư huynh của mình, mưu tài hại mệnh không thành, ngược lại vu hãm uy hiếp, mười phần đáng hận, Mục Vân ra mặt vì ngoại kiếm các và tạp dịch đệ tử, bị Tần Thiên Vũ nhằm vào.
- Vâng, Nhậm sư huynh, chúng ta đi làm thôi.
- Ừm!
Nhậm Cương Cương gật đầu nói:
- Nhớ lấy, làm lạnh nhạt một ít, miễn cho người ta hoài nghi.
- Được!
Hai thân ảnh mới vừa xuất hiện đã biến mất không thấy gì nữa.
- Phạm Nhàn, Sử Văn Vũ, hai người các ngươi trợ giúp ta ti truyền ra tin tức vào bên trong ngoại kiếm các, hiện tại hai người các ngươi đều là cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên nổi bật trong ngoại kiếm các, ta để các ngươi quản lý chuyện ngoại kiếm các, hiện tại, biết phải làm sao chứ?
- Nhậm sư huynh yên tâm.
Phạm Nhàn chắp tay nói:
- Không có Nhậm sư huynh thì không có hai người chúng ta, chuyện này, bên trên tin tức nhất định để Tần Thiên Vũ thân bại danh liệt.
- Ừm.
Nhậm Cương Cương xoay người lần nữa nói:
- Cầu Ngọc Khôn, Hiên Viên kiệt, u Ngọc Ý, ba người các ngươi chính là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên, mười mấy vạn tạp dịch đệ tử, ta ủy thác ba người các ngươi trách nhiệm, hiện tại nhất định làm tốt việc này, hướng gió nhằm ngay Tần Thiên Vũ.
- Chúng ta lĩnh mệnh!
Nhậm Cương Cương ra lệnh cho bảy người, bảy thân ảnh lập tức rời đi, bắt đầu công việc lu bù.
Nguyên bản dư luận đã nghiêng về phía Mục Vân, hiện tại thêm thủ đoạn của mình, Nhậm Cương Cương tin tưởng, Tần Thiên Vũ nhiều lắm thì chiếm thượng phong bên trong nội kiếm các.
Nhưng mấy ngàn người nội kiếm các đệ tử dựa vào Tần Thiên Vũ ta, bất quá chỉ ngàn người mà thôi.
Muốn làm cho tất cả mọi người thần phục hắn, Tần Thiên Vũ còn quá non.
Nhìn thấy Nhậm Cương Cương cho ra từng mệnh lệnh, Thiên Hân Nhi ở một bên sớm đã tâm hoa nộ phóng, trong mắt đầy sùng bái.
- Không nghĩ tới ngươi còn có những tâm phúc này.
Thiên Hân Nhi hì hì cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự là đầu gỗ, không biết bồi dưỡng tâm phúc của mình chứ.
- Ta vốn không muốn tranh đấu với bọn hắn, nhưng những người này ép người quá đáng.
Nhậm Cương Cương thở dài nói:
- Nguyên bản tông môn chính là địa phương cần cho đệ tử tu luyện, dù cho trong tiên giới, tất cả mọi người là mạnh được yếu thua, thế nhưng căn bản tông môn là cái gì?
- Chính là thành lập một tông môn công chính trật tự, để cho kẻ yếu có thể mạnh lên, công bằng công chính mới có thể khiến cho tông môn không ngừng đề thăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận