Vô Thượng Thần Đế

Chương 1687: Khôn khéo (1)

Tiếng lốp bốp vào giờ phút này triệt để vang lên.
Oanh...
Trong lúc bất ngờ, Mục Vân bước ra một bước, giết ra một kiếm, Liễu Đang toàn lực ngăn cản.
Nhưng lại phát hiện, thân thể của mình trở nên như hãm vũng bùn, căn bản không có cách động đậy.
- Ngươi thật sự cho rằng, kiếm đạo ý cảnh của ta chỉ là bài trí?
Mục Vân vung trường kiếm, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không sợ cho ngươi biết, lĩnh ngộ kiếm đạo, ngưng tụ kiếm giới, lực khống chế bực này, ngươi không có cách tiếp nhận.
Mục Vân quát to, kiếm ra với tốc độ cực nhanh.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, Mục Vân quát một tiếng, trường kiếm đâm vào bên trong thân thể Liễu Đang, một nhát này, trường kiếm dựng thẳng, thế nhưng Mục Vân lại di động quỷ dị, trường kiếm nằm ngang.
Một kiếm, chém Liễu Đang thành hai đoạn.
Máu tươi rầm rầm chảy ra.
Mục Vân như là Chiến Thần đẫm máu, ngạo nghễ đứng tại chỗ.
- Chạy!
Mười mấy tên đệ tử đang vây xem, từng người kêu thảm thiết, muốn chạy trốn.
Mục Vân đứng tại chỗ, hơi hơi cười một tiếng, chậm rãi nói:
- Ai dám động đến, chết!
Mục Vân vừa dứt lời, tốc độ một tên đệ tử vẫn không giảm chạy trốn.
Phốc phốc!
Hắc Dận Kiếm rời khỏi tay Mục Vân, giết ra.
Tên đệ tử ngũ phẩm Địa Tiên kia căn bản không có cách phản kháng, chết.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người không còn dám chạy.
Lại chạy sẽ chết, ai còn dám chạy?
- Trung thực chưa?
Nhìn những đệ tử kia không còn loạn động, Mục Vân thu kiếm, đứng phía trước mười mấy người.
- Hiện tại, cho các ngươi hai con đường.
Mục Vân nhìn mười mấy người chậm rãi nói:
- Con đường thứ nhất, thần phục với ta, con đường thứ hai, chết.
Lời nói lạnh lùng, không mang tình cảm.
Nghe lời này, mười mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
Bọn hắn tuyệt không gấp gáp tỏ thái độ.
Bởi vì một bên khác, tam trưởng lão Kiều Đỉnh Thiên còn đang chiến đấu.
Chỉ cần Kiều Đỉnh Thiên đánh bại chém giết Cốc Phong, Mục Vân sẽ trở thành trở thành thịt trên thớt.
- Nha...
Mục Vân nhìn mười mấy người trầm mặc không nói, nói:
- Các ngươi còn đang chờ Kiều Đỉnh Thiên? Tốt, vậy chết rồi chờ tiếp đi!
Mục Vân vừa dứt lời, muốn xuất thủ.
- Ta nguyện ý thần phục.
Ngay khi Mục Vân giơ tay, một tên đệ tử đi ra, nhìn Mục Vân, Trịnh trọng nói.
- Hình Vô Mệnh, tam trưởng lão nhất định có thể thắng...
Một người đệ tử khác vội vàng kéo hắn lại.
- Chờ tam trưởng lão thắng Cốc Phong, chúng ta cũng chết!
Hình Vô Mệnh linh hồn truyền âm nói:
- Trước mắt, cũng không còn cách nào.
Nghe đến lời này, đệ tử kia cũng giật mình.
- Tốt!
Mà Mục Vân mới mặc kệ hai người nói thầm cái gì.
- Được, ta cũng thần phục!
Thanh niên đứng bên người Hình Vô Mệnh gật đầu nói.
- Hai người các ngươi tên gì?
Nhìn hai người, Mục Vân hỏi.
- Hình Vô Mệnh!
- Chiêm Thiên Bổ!
Hai người đồng thời mở lời.
- Tốt, hai người các ngươi hiện tại có thể không chết, còn về các ngươi...
Ánh mắt Mục Vân lần nữa rơi xuống trên người những người khác.
- Chúng ta cũng nguyện ý thần phục.
- Chúng ta cũng nguyện ý.
Lập tức, từng người vội vàng chắp tay nói.
Nhìn mười mấy người rất nghe lời, Mục Vân gật đầu nói:
- Không tệ không tệ, coi như các ngươi thức thời, hiện tại có thể trở thành thuộc hạ của Mục Vân ta, tương lai, các ngươi sẽ hiểu rõ chỗ tốt trong đó.
Mục Vân vừa dứt lời, bàn tay vung lên, từng giọt máu tươi xuất hiện trên bàn tay.
- Hiện tại, thu những máu tươi này vào bên trong cơ thể.
Mục Vân không nói hai lời, ra lệnh.
Nghe đến lời này, mọi người đều sững sờ.
Thu giọt này máu tươi này vào bên trong cơ thể, có ý tứ gì?
Mục Vân muốn khống chế bọn hắn?
Nghe đến lời này, mười mấy người không vui lòng.
Mục Vân quát:
- Thế nào? Không nguyện ý? Thần phục ta, cũng nên để ta tin tưởng các ngươi thật thành tâm mới được chứ, nếu không, ta làm sao biết, các ngươi ngày đó sẽ phản bội ta hay không.
- Hiện tại, dung hợp giọt máu, nếu không, chết, ta không có kiên nhẫn cho nói nhiều với các ngươi.
- Ta biết các ngươi đang suy nghĩ gì, đợi đến Cốc Phong bị thua, tam trưởng lão có thể cứu các ngươi?
- Các ngươi yên tâm, không đến lúc kia, các ngươi đã chết trên tay ta, hiện tại thần phục, còn cí thể tiếp tục sống?
Mục Vân nhìn mười mấy người, sắc mặt bất thiện nói.
- Chúng ta thần phục!
Hình Vô Mệnh không nói hai lời, dung nhập máu tươi vào bên trong cơ thể.
Lập tức, áp bách mênh mông càn quét não hải.
Một đạo ấn ký treo ở phía trên chân hồn của mình, giống như từ khi hắn có chân hồn đến giờ thì đạo ấn ký này có nương theo xuất hiện ở đó.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân cũng cảm giác được điểm này, im lặng không nói, nhẹ gật đầu.
- Như vậy rất tốt...
Nhìn Hình Vô Mệnh làm theo, Mục Vân cười nói.
Sắc mặt Chiêm Thiên Bổ biến ảo mấy lần, cũng từ từ hòa hoãn.
Lập tức, mười mấy người đều làm theo.
Hiện tại không phải do bọn hắn lựa chọn.
Không dung hợp, chết, dung hợp, mới có thể sống sót.
Một thân tu vi, nước chảy về biển đông, trước đó Cừu Càn Vũ trong tay Mục Vân chính là như thế, có ví dụ ở trước mặt, bọn hắn không dám nếm thử.
Nhìn thấy mười mấy người từng người dung hợp, Mục Vân cảm giác được phía trên Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, nhiều thêm mấy ấn ký.
Những ấn ký kia chính là mười mấy người này.
Hiện tại, hắn cùng Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, có thể nói là thể xác tinh thần tương liên.
Dựa vào Sinh Tử Ám Ấn, khống chế người, không chỉ công lao của Sinh Tử Ám Ấn, càng là công lao của Cửu Linh Đoạt Thiên Bi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là chính huyết mạch Mục Vân có tác dụng quan trọng!
Mục Vân hiện tại cơ hồ có thể xác định, Sinh Tử Ám Ấn, nếu bị những người khác thi triển, chỉ sợ không có uy lực như thế.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác là hắn.
Huyết mạch cường hóa, tựa hồ có một cỗ lực lượng, cũng đang tăng cường.
Mà cùng lúc đó, đám người Hình Vô Mệnh, Chiêm Thiên Bổ, dung hợp ấn ký, nhìn thấy Mục Vân, chắp tay hành lễ.
- Chủ nhân!
- Chủ nhân!
Nhìn thấy Mục Vân, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không tự giác ngạc nhiên.
Cải biến kiểu này, gọi thẳng chủ nhân, bọn hắn vậy mà cảm giác rất đương nhiên, giống như sinh ra liền nên như thế.
Cả Mục Vân cũng cảm giác được mấy người biến hóa rõ ràng.
Nhịn không được, Mục Vân mở miệng hỏi thăm Quy Nhất.
- Lão quy, bọn gia hỏa này tựa hồ bội phục ta từ trong đáy lòng?
- Đó là đương nhiên!
Quy Nhất cười nói:
- Bản thân ngươi tu luyện Bất Diệt Huyết Điển, thần kỹ bực này, huyết mạch vốn mạnh hơn bọn họ, lại thêm Sinh Tử Ám Ấn áp chế, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi trong đó với tư cách đầu mối then chốt trấn áp, sâu trong linh hồn bọn hắn đã e ngại ngươi.
- Không đúng!
Mục Vân lại là đột nhiên nói:
- Vì cái gì Cốc Phong không phải?
- Ngu xuẩn!
Quy Nhất lại nhịn không được mắng một tiếng nói:
- Người ta là cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, thực lực bản thân còn mạnh hơn ngươi, cảm giác bị áp chế đương nhiên là nhạt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận