Vô Thượng Thần Đế

Chương 1688: Khôn khéo (2)

- Chờ ngươi ngày sau tăng lên tới cảnh giới tương đương hắn, người này cũng sẽ thực sự thuộc về ngươi.
- Thì ra là thế...
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ.
Oanh...
Nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ tung đột nhiên vang lên.
Trên bầu trời, tiếng nổ đùng đoàng nhất thời làm người cảm giác trái tim đều muốn nhảy ra.
- Mục Vân, ngươi thế mà cấu kết với người Bích Lạc hoàng tuyền tông, tội đáng chết vạn lần.
Kiều Đỉnh Thiên rít lên một tiếng, từ trên trời giáng xuống.
- Lão tặc, chỗ nào nhiều lời như vậy, nhận lấy cái chết.
Trên bầu trời, một giọng nói nam không nam nữ không nữ vang lên.
Không cần nhìn, Đồng Yêu.
Nghe được một tiếng này lời nói, Mục Vân biết, ổn thỏa.
Đồng Yêu đến, Cốc Phong muốn nói lung tung, Mục Vân cũng sẽ không cho hắn cơ hội, chỉ là Kiều Đỉnh Thiên, lần này hắn nắm chắc rồi.
Mục Vân bay lên không trung, quát khẽ một tiếng:
- Ba vị tiền bối, tha người này không chết, vãn bối còn cần dùng hắn.
- Tiểu tử Mục Vân, lão tử mới vừa để ngươi vào Thiên Kiếm lâu điều tra tin tức, ngươi đã bị người đuổi ra, còn sắp bị giết, ta thấy làm thịt người này được rồi.
Trên bầu trời, Lệ Sinh Phong xuất hiện, nhìn Mục Vân, quát lớn.
- Tiền bối bớt giận, vãn bối tự có diệu kế, hôm nay đuổi ra, ngày khác, nhất định Thiên Kiếm lâu nghênh ta trở về.
Nghe đến lời này, trên mặt Lệ Sinh Phong lộ ra một tia kinh ngạc, quay người quát:
- Hàn Khải, chơi đùa là được, đừng làm thịt tên kia.
- Không nói sớm!
Phanh...
Một thân ảnh giống như đạn pháo rơi xuống đất, nhìn kỹ lại chính là Kiều Đỉnh Thiên.
Chỉ là giờ khắc này Kiều Đỉnh Thiên, không còn thấy cánh tay trái, tay phải cầm một thanh kiếm lúc này cũng xuất hiện từng vết rách.
Thấy cảnh này, Mục Vân cười khổ.
Ba vị Ngục Vương, chỉ sợ đều là cảnh giới từ Thiên Tiên tam phẩm đến Thiên Tiên lục phẩm, một Kiều Đỉnh Thiên, căn bản gánh không được.
- Mục... Vân... Ngươi... Ngươi chết chắc!
Kiều Đỉnh Thiên hữu khí vô lực, thở dốc nói.
- Tam trưởng lão, hiện tại cũng không phải ta chết chắc, mà là... Ngươi chết chắc.
Mục Vân cúi người xuống, nhìn Kiều Đỉnh Thiên chỉ có thể thở dốc, cười nói:
- Kiều trưởng lão, hiện tại tư vị như thế nào?
- Ngươi...
- Ngươi chỉ cần nguyện ý quy thuận ta, ta tha cho ngươi khỏi chết.
- Phi!
Kiều Đỉnh Thiên mắng:
- Muốn để ta quy thuận ngươi, ngươi dẹp ý niệm này đi!
- Không nghĩ tới, ngươi rất trung tâm với tên phế vật Tần Thiên Vũ kia, , đã như vậy, ta đưa ngươi một đoạn đường.
Mục Vân vừa dứt lời, vỗ ra một chưởng.
- Chậm đã!
Ngay lúc này, Kiều Đỉnh Thiên lại e ngại nói:
- Mục Vân, đừng giết ta, đừng giết ta, ta có thể nói cho ngươi những chuyện ác mà mấy người Tần Thiên Vũ những năm gần đây đã làm qua, tất cả đều nói cho ngươi...
- Không cần!
Mục Vân không chút dừng lại, xuất thủ lần nữa.
- Đừng đừng…!
Kiều Đỉnh Thiên triệt để sợ.
- Ta nguyện ý thần phục, thần phục với ngươi!
Vẻ mặt Kiều Đỉnh Thiên như đưa đám nói:
- Ngươi đừng giết ta!
Nghe đến lời này, Mục Vân mỉm cười.
Đồng Yêu đi lên phía trước, cười nói:
- Tiểu tử, ta nói trước, nếu là bởi vì tên này làm hư đại sự của ta, ngươi...
- Đồng đại nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không.
Mục Vân chậm rãi đứng người lên, để mười mấy tên đệ tử nhìn chằm chằm Kiều Đỉnh Thiên, đi với bốn người Đồng Yêu qua một bên khác.
- Ba vị đại nhân, lần này ta trở lại trong tông môn làm một khảo thí, chỉ là kết quả còn không rõ ràng, nhưng hẳn là rất nhanh có thể tra ra manh mối.
- Ồ?
Mục Vân chắp tay nói:
- Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, hẳn là ở trên người ba người, một người trong đó chính là Thiên Kiếm lâu đại đệ tử Tần Thiên Vũ, người thứ hai chính là Thiên Kiếm lâu nhị đệ tử Phong Nhược Tình, người cuối cùng, có thể là Thái Tử của Nhất Diệp kiếm phái.
- Chỉ là bây giờ ta không có tin tức xác thực, chưa thể xác định.
- Kia có gì khó!
Đồng Yêu cười nói:
- Chỉ cần Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình ra Thiên Kiếm lâu, chúng ta giết hắn là được.
- Ba vị tiền bối có chỗ không biết.
Mục Vân lần nữa nói:
- Ba người này, Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình ở bên trong Thiên Kiếm lâu, địa vị củng cố, ngũ đại trưởng lão và hai vị phó các chủ đều giúp đỡ bọn hắn.
- Vậy Thái Tử của Nhất Diệp kiếm phái đâu?
- Gia hỏa này, khả nghi nhất!
Mục Vân chân thành nói:
- Kẻ này từ khi tiến vào Hoàng Tuyền thành, đã biến mất không thấy bóng dáng, rất kỳ quái.
- Thái Tử, người này chúng ta cũng sẽ lưu tâm, ngươi lần này bị buộc rời khỏi Thiên Kiếm lâu, còn thế nào tra tin tức cho chúng ta?
- Ba vị tiền bối yên tâm.
Mục Vân chắp tay nói:
- Ta còn có người có thể tin bên trong Thiên Kiếm lâu, lại thêm hiện tại bắt được gia hỏa này, nhất định có thể làm việc cho ta, việc này, ta nhất định sẽ đi tra, hi vọng đến thời điểm đó, ba vị tiền bối có thể thu vãn bối làm đệ tử, bái nhập vào bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông.
- Tính tiểu tử ngươi thức thời.
Lệ Sinh Phong cười nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần giúp Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta tìm hiểu tin tức, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi, lần này, cũng là một lần cuối cùng chúng ta giúp ngươi, lần sau gặp được nguy hiểm, chỉ có thể Cốc Phong giúp ngươi.
- Mấy vị tiền bối muốn đi đâu?
- Không nên hỏi không nên hỏi.
Đồng Yêu cau mày nói.
- Hiểu rõ, đệ tử cung tiễn các vị tiền bối, làm phiền các vị tiền bối.
- Ừm!
Ba thân ảnh trong chốc lát rời đi.
Nhìn thấy ba người hóa thành điểm sáng biến mất không thấy gì nữa, Mục Vân thở ra một hơi.
- Ngươi thật khôn khéo.
Cốc Phong nhìn Mục Vân, chậm rãi cười nói.
- Tại Nhất Diệp kiếm phái, ta nhìn ngươi cũng có nội tình, bây giờ tại Thiên Kiếm lâu, cũng như thế, bây giờ lại sinh ra gút mắc với Bích Lạc hoàng tuyền tông ta, ngươi không sợ ngày đó bại lộ, hại chết chính ngươi?
- Sợ cái gì?
Mục Vân chậm rãi cười nói:
- Ngươi ở trước mặt bọn hắn, không phải một câu cũng không dám nói?
- Hảo, nói cùng ta một chút, mấy vị đại lão này muốn làm gì?
Cốc Phong cười khổ nói:
- Tông chủ cho truyền đạt mệnh lệnh mới ba vị Ngục Vương, để bọn hắn tiến vào chúa tể chi uyên bên kia, xem xét một chút, điều tra nội tình của Bạch Ngân cấp thế lực Tam Cực Thiên Minh bên trong chúa tể chi uyên, từng ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực phụ thuộc.
- Các ngươi chuẩn bị ra tay với Tam Cực Thiên Minh?
- Ta cũng không biết!
Cốc Phong lần nữa nói:
- Tông chủ người này, từ trước đến nay hùng tài đại lược, để Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta ẩn núp vạn năm, nhất định có kế hoạch của hắn.
- Lời này cũng không sai.
Mục Vân gật đầu nói:
- Bất quá, tông chủ các ngươi thật lợi hại, thời gian vạn năm, nhốt các ngươi trong một tòa thành trì, chẳng lẽ mỗi ngày dạy bảo các ngươi tu luyện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận