Vô Thượng Thần Đế

Chương 1711: Không phải một tòa đại trận (1)

- Trận này tên La Bàn Hồi Thiên Trận, thiết trí trận pháp này, so ra mà nói, dựa vào la bàn định vị, tại đông nam tây bắc bốn phương tám hướng Nhất Diệp kiếm phái, thiết trí bốn phía trận nhãn, dùng cái này tiến hành phòng hộ.
Lưu Diễm vừa dứt lời, mang theo Mục Vân, phi thăng lên bầu trời.
Từng tiếng ầm ầm vang lên, bàn tay Lưu Diễm hơi động, Tiên khí khuếch tán ra, toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái xuất hiện một lồng ánh sáng hình tròn, bay lên không, cao tới ngàn mét, bao phủ toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.
Đại trận hình nửa vòng tròn, mang theo ánh sáng nhàn nhạt, rất hư ảo.
Thấy cảnh này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Đông nam tây bắc bốn phương tám hướng, phân biệt tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Rất rõ ràng, chính là trận nhãn.
Nếu như bị người nhìn ra trận nhãn trận pháp này, cường công tiến vào, cũng không phải việc khó.
Mục Vân lắc đầu, phi thân xuống, đi tới vị trí của một chỗ trận nhãn.
Nhìn vị trí ánh sáng trận nhãn kia, bàn tay Mục Vân nâng lên, từng đạo trận phù ngưng tụ trong tay hắn.
Trận phù như từng tiểu tinh linh, nhảy lên tiến vào trong trận nhãn.
Thấy cảnh này, Lưu Diễm không nhịn được muốn mở miệng ngăn lại.
La Bàn Hồi Thiên Trận, mặc dù không phải là trận pháp rất tuyệt diệu, nhưng nếu cứ đưa trận phù tiến vào bên trong, rất có thể phá hư trận nhãn.
Nhưng Lưu Diễm tin tưởng Mục Vân, vẫn nhịn xuống không có mở miệng.
Còn nữa, hiện tại Mục Vân chính là Đại Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái, hắn cho dù phá hư trận pháp cũng không ai dám nói gì hắn.
Nhưng Lưu Diễm không có ngăn cản, dần dần nhìn ra Mục Vân đang làm gì.
Theo trận phù của Mục Vân bắt đầu tràn vào trong trận pháp, Lưu Diễm dần dần nhìn thấy, ánh sáng toàn bộ đại trận vào giờ phút này càng thêm sáng hơn.
Các đệ tử Nhất Diệp kiếm phái này cũng cảm thấy trận pháp cải biến.
Từng người ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mục Vân đứng tại trận nhãn cả một ngày.
Dần dần, màn đêm buông xuống, Mục Vân thở ra một hơi, mới nhả ra.
- Lưu trưởng lão!
Mục Vân chậm rãi nói:
- Trận mà ngươi bày ra này, ta đại khái nhìn ra căn bản, cải thiện một chút, hẳn là có thể đề cao một ít uy lực phòng hộ, bất quá cần cải biến một chút lệnh bài ra vào trận pháp.
- Như vậy đi, ngươi đi thông tri các đệ tử hiện tại, để bọn hắn gần đây không nên đi ra ngoài, tông môn chuẩn bị một lần nữa hợp quy hộ tông đại trận, để bọn hắn nhận lấy lệnh bài thân phận mới, lại đi ra lịch luyện.
- Tốt, tốt, bây giờ ta đi thông tri ngay.
Lưu Diễm sững sờ.
Mục Vân mất một ngày thời gian, một ban ngày, thế mà đã cải biến quỹ tích trận pháp hắn thiết trí, cái này thật sự vượt quá dự kiến của người khác.
Thậm chí có thể nói là không thể tưởng tượng.
Từ một chút này đủ để nhìn ra, Mục Vân lý giải trận pháp, tuyệt đối là cấp bậc tiên trận đại sư, thậm chí còn không phải sơ cấp, rất có thể là cao cấp.
Đợi đến khi Lưu Diễm rời đi, Mục Vân phi thân tới chỗ trận nhãn thứ hai.
Trận nhãn nơi đây, nhìn qua hoàn toàn khác biệt.
Mục Vân cũng không thèm để ý, trận phù xuất hiện, lần nữa bắt đầu cẩn thận thăm dò.
Lưu Diễm thiết trí La Bàn Hồi Thiên Trận, nói đúng ra là dùng la bàn định vị, để xác định vị trí tứ phương thành lập trận nhãn.
Chỉ bất quá trận pháp này có hai thiếu hụt.
Đầu tiên là bản thân ràng buộc của trận pháp, tăng lên tới cực hạn, cuối cùng cũng không thể phòng bị được võ giả cảnh giới Thiên Tiên công kích.
Hai chính là trận pháp này kiến tạo thực sự có quá nhiều thiếu hụt.
Thật ra Lưu Diễm trước đó nói, có thể phòng ngừa võ giả cảnh giới Địa Tiên công kích, cũng chỉ là có thể phòng hộ võ giả cảnh giới Địa Tiên ngũ phẩm thôi, nếu thật là cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên đến công kích, nên tổn hại, vẫn sẽ tổn hại.
Mục Vân lần này cải biến, đại khái có thể khiến cho võ giả cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên, không cách nào phá mở trận này.
Chỉ là tiềm lực trận này cũng đến nơi đây.
Nhưng lần này, nếu như trở mặt cùng bốn đại tông môn, vẻn vẹn có thể phòng hộ võ giả cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên, không đủ.
Tông chủ bốn đại tông môn cùng với thái thượng trưởng lão, đều là cảnh giới Thiên Tiên.
Quan trọng nhất là, có thể bảo vệ tốt tất cả mọi người trong tông môn.
Ngày thứ hai, sáng sớm, trong tông môn, sương mù lượn lờ, bóng dáng Mục Vân đứng ở phía trên sơn phong cao ngất, nhìn phía dưới, im lặng không nói.
Đã hoàn thành điều tiết trận nhãn bốn phía,.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân đứng phía trên sơn phong, nhìn Nhất Diệp kiếm phái lớn như vậy.
Sáng sớm, đã có rất nhiều đệ tử bắt đầu đi ra, ở trong sơn cốc của từng người, lựa chọn sân bãi, bắt đầu luyện tập kiếm thuật, cùng người luận bàn, cũng có một bộ phận đệ tử ngồi trên nham thạch trong sơn phong, bắt đầu minh tưởng tu luyện.
Tình cảnh như thế, Mục Vân nhìn hết thảy, khẽ gật đầu.
Bàn tay vung lên, trong tích tắc, trong tay Mục Vân xuất hiện từng trận phù.
Theo trận phù xuất hiện, từng chuôi trường kiếm hiện ra.
Từng chuôi trường kiếm, nhìn kỹ lại, toàn bộ đều là địa cấp Tiên khí, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, không đồng nhất.
Rầm rầm bay vút lên, khoảng chừng ngàn thanh tiên kiếm vùn vụt mà ra từ trong tay Mục Vân.
Thấy cảnh này, đệ tử bên trong Nhất Diệp kiếm phái kinh ngạc không thôi.
Ngàn chuôi địa cấp tiên kiếm lao vùn vụt khuếch tán ra toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.
Tiếng lốp bốp vang lên, kia từng chuôi tiên kiếm tổ chức cùng một chỗ, giống như một con rồng dài đang quanh quẩn trên bầu trời.
Tiếng khanh khanh khanh vang lên, tay trái Mục Vân xuất hiện từng trận phù, những trường kiếm đang quấn quanh ở trên đang chậm rãi thai nghén cái gì đó.
Tay phải giơ ra, từng kiện thần binh loạn thất bát tao thậm chí đan dược, Nhân Dương Tinh Thạch, Dương Tinh thạch, đủ loại Thiên Địa Linh Bảo, xuất hiện.
Lần này, tất cả mọi thứ khuếch tán ra, kết hợp với ngàn thanh trường kiếm, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Thấy cảnh này, mọi người cảm giác được vật liệu trước sau xuất hiện tựa hồ không quá giống.
Lưu Diễm hôm qua một đêm không ngủ, thông tri các vị trưởng lão Nhất Diệp kiếm phái truyền tin tức ra.
Sáng sớm, hắn cũng không dám nghỉ ngơi, đi tới sơn môn, tìm Mục Vân.
Chỉ là mới vừa đi ra chỗ ở của mình đã nhìn thấy tiên kiếm lao vùn vụt, giương cung bạt kiếm trên bầu trời.
Càng có từng kiện thiên tài địa bảo kết hợp với nhau, thực sự nhiễu loạn ánh mắt người ta.
- Sư tôn, sư tôn!
Một tên đệ tử vội vàng chạy tới, nhìn Lưu Diễm nói:
- Sư tôn, ngươi nhìn Mục Vân, tựa hồ đang kiến tạo đại trận!
- Ừm!
Nhìn thấy Lưu Diễm gật đầu, đệ tử kia lần nữa nói:
- Thật uy phong, ta lúc nào có thể kiến tạo một tòa đại trận như vậy đây.
Bịch một tiếng vang lên, đầu đệ tử kia bị gõ một cái, Lưu Diễm cười khổ nói:
- Tiểu tử ngươi đừng nằm mơ, lão phu khổ tu trận pháp trên ngàn năm, hiện tại bất quá là cao cấp tiên trận sư, Mục Vân đây là thiên phú.
- Mục sư huynh nói, ai cũng phải có mộng tưởng, nếu không khác cá ướp muối ở chỗ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận