Vô Thượng Thần Đế

Chương 1717: Thất bại tan tác mà quay trở về (2)

Ngoài sơn môn, tiếng oanh minh liên tục, thế nhưng bên trong Nhất Diệp kiếm phái lại không có chút rung động.
Hai tên đệ tử thủ sơn thấy cảnh này, cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, tứ các tiên nhân đại thế lực công kích mệt, bắt đầu nghỉ ngơi.
Hai tên đệ tử thủ sơn lại đứng ở trước sơn môn, một người cầm trong tay một quả tươi, răng rắc răng rắc, ăn như gió cuốn.
Một tên đệ tử chậm rãi nói:
- Trần Phi, ngươi nói bọn hắn có thể kiên trì tới khi nào?
- Ta nào biết được,
Một người đệ tử khác lại không nhịn được nói:
- Quản bọn họ làm gì, Mục sư huynh thiết trí đại trận, dựa vào bọn hắn muốn phá vỡ? Ngây thơ, còn là man lực phá vỡ, quả thực ngu xuẩn, đừng nói cái này, để bọn hắn phá trận đi, Lãnh Ngọc, lần trước ngươi cùng ta nói, đệ tử Diệp hệ có một người gọi là Tuyết Phiêu Phiêu, dáng dấp xinh đẹp, giới thiệu cho ta đi.
- Ngươi nằm mơ đi, Tuyết Phiêu Phiêu người ta thế nhưng là mỹ nữ hiếm có trong hàng đệ tử Diệp hệ, đối tượng ngưỡng mộ trong lòng thế nhưng là Mục sư huynh.
- A? Không thể nào.
- Sao lại không, đệ tử Diệp hệ hiện tại có bao nhiêu nam đệ tử xem Mục sư huynh như đối tượng đuổi theo, còn gần như tất cả nữ đệ tử xem Mục sư huynh như một nửa khác của mình, hàng đêm tưởng niệm đây...
- Ai, vậy đời này của ta xem ra không có hi vọng rồi.
Hai tên đệ tử thủ sơn ăn hoa quả tươi, trò chuyện, căn bản không có để đám người ngoài sơn môn ở trong mắt.
Giờ phút này, đám người ngoài sơn môn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đắng chát không thôi.
Đây coi là chuyện gì?
Huy động nhân lực đến đây vấn trách, thế nhưng ngay cả cửa nhà của người ta còn không thể nào vào được.
Cái này tính toán là cái gì?
Bốn người Thông Thiên giờ phút này tụ tập cùng một chỗ, mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí xấu hổ đến cực điểm.
Kiếm Dữ Phong cuối cùng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt, mở miệng thử thăm dò:
- Bằng không, chúng ta gửi thiệp mời?
- Muốn mời thì ngươi mời, ta sẽ không mời.
Thông Thiên quát:
- Chỉ là một tên Mục Vân, gặp hắn còn muốn ta gửi bái thiếp, nằm mơ.
- Thế nhưng chúng ta căn bản không phá nổi đại trận! Liên tục ba ngày, đệ tử thủ sơn đều đổi ba đợt, bọn hắn trốn ở bên trong xác rùa đen, căn bản không sợ.
- Lão tử không tin tà.
Thông Thiên tức giận trùng thiên, vừa định đứng dậy, thế nhưng nghĩ nghĩ, mình quả thật không có cách, bắt đầu trung thực.
- Không có cách, chỉ có thể rút lui.
Hoán Lãnh Vân lạnh mặt, yên lặng nói.
Rút lui?
Như vậy sao được.
Hiện tại rút lui, sẽ cùng thế để hết thảy thế lực lớn nhỏ trong Nam Cực chi địa biết, bốn đại tông môn bọn hắn liên hợp đến chất vấn Nhất Diệp kiếm phái, thế nhưng cuối cùng, ngay cả sơn môn người ta cũng không đi vào được.
Cứ như vậy, bọn hắn ngày sau còn thế nào bảo trì tôn nghiêm của mình bên trong Nam Cực chi địa?
- Không được, không thể rút lui.
- Không rút lui ở nơi này làm gì? Tiếp tục mất mặt xấu hổ sao?
Hoán Lãnh Vân quát:
- Ba ngày thời gian, không có chút tiến triển, chỉ sợ toàn bộ Nam Cực chi địa đều biết, chúng ta ở nơi này làm gì? Để người ta cười nhạo?
- Thế nhưng trở về... Không công mà lui, không phải càng khiến người ta cười nhạo?
- Trước mặc kệ những chuyện này, trước quay về trong tông môn, mọi người thương nghị với các tông chủ, thương nghị ra kết quả lại nói, thực sự không được, chỉ có tông chủ bọn hắn ra mặt mới được.
Nhậm Tiếu Tinh này cũng đồng ý nói.
Trước mắt đã không có lựa chọn nào khác.
Lần nữa lưu lại nơi này, bọn hắn thật sự bị người cười đến rụng răng.
Bốn người nhìn sơn môn Nhất Diệp kiếm phái cao ngất, từng người nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể ôm hận rời đi.
- Ai, các vị đi thong thả, không tiễn, có cơ hội muốn tôi luyện thực lực mình có thể tiếp tục đến, Nhất Diệp kiếm phái chúng ta hoan nghênh.
- Đúng vậy, các vị đều là nhân vật có mặt mũi, có hài lòng khi khảo hạch đại trận của Nhất Diệp kiếm phái chúng ta, đừng quên tuyên truyền nhiều hơn, để cho Nhất Diệp kiếm phái chúng ta tuyển nhận thêm một ít đệ tử nha.
Trần Phi và Lãnh Ngọc giờ phút này nhao nhao phất tay, vui vẻ đưa tiễn đám người.
Đệ tử bốn đại tông môn giờ khắc này quả nhiên giận muốn phun máu.
Quả thực mất mặt ném đến nhà bà ngoại.
Nhìn binh sĩ bốn đại môn phái trùng trùng điệp điệp mà đến, xám xịt rút lui, hai người lại là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhịn không được cười lên ha hả.
Một hơi này, quá thoải mái.
Đại đội binh mã bốn đại tông môn trùng trùng điệp điệp tới gần, chỉ dựa vào hai đệ tử canh cổng là Nhân Tiên nho nhỏ như bọn họ đã có thể đuổi đi.
Thoải mái.
Trần Phi ha ha cười nói:
- Lãnh Ngọc, tiểu tử ngươi biết không? Ta đã nói với Thông Thiên, muốn gặp Mục sư huynh cần gửi thiệp mới, lúc đó chân lão tử đều run lên, sợ tên kia xé mở đại trận, lột sống ta đây.
- Ai nói không phải!
Lãnh Ngọc đáp:
- Thật quá thoải mái, bốn người đó là ai? Cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên, người đứng thứ hai bốn đại tông môn, không nói nhất ngôn cửu đỉnh, nhất ngôn bát đỉnh là tuyệt đối có, dậm chân một cái Nam Cực chi địa đều run run, lão tử đều bị sắp đái trong quần.
- Thoải mái, quá sung sướng rồi, hai người chúng ta trải qua chuyện này, đầy đủ để thổi cả một đời.
Hai tên đệ tử thủ sơn chưa hề nghĩ tới, trong cả đời bọn hắn thế mà sẽ xuất hiện cảm giác thoải mái như vậy.
Kế tiếp, Nhất Diệp kiếm phái trong một khoảng thời gian, danh ngạch đệ tử thủ sơn khổ nhất mệt nhất thành chức vị chạm tay có thể bỏng, số lớn đệ tử Diệp hệ tranh đoạt...
- Cái gì?
Mà giờ khắc này, bên trong Thông Thiên kiếm tông, Thông Chung lại lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Thông Chung nhìn Thông Thiên trước người, ép buộc mình tỉnh táo lại.
- Khởi bẩm tông chủ, ta cùng Kiếm Dữ Phong, Nhậm Tiếu Tinh, Hoán Lãnh Vân, bốn người liên thủ, căn bản không có cách phá vỡ hộ tông đại trận Nhất Diệp kiếm phái, Mục Vân kia tiểu tử thiết trí đại trận, phòng ngự quá mạnh.
Thông Thiên khổ sở nói.
Mặc dù hắn biết rất mất mặt, thế nhưng lời này phải nói.
- Mất mặt!
Thông Chung mắng:
- Bốn vị phó tông chủ bốn đại tông môn, mấy ngàn tên đệ tử trưởng lão, liên hợp lại ngay cả đại môn của người ta cũng không đi vào, thật mất mặt.
- Vậy các ngươi nhìn thấy Mục Vân chưa?
Thông Thiên lắc đầu.
- Chỉ gặp hai tên đệ tử thủ sơn nói năng lỗ mãng, thế nhưng trốn ở bên trong xác rùa đen đại trận, chúng ta căn bản... Không thấy Mục Vân, đừng nói Mục Vân, ngay cả một ít đệ tử khác nói chuyện có phân lượng đều không thấy.
Ba ngày thời gian, hai đợt đệ tử thủ sơn đổi cương vị, bọn hắn đi ba ngày, liền gặp được bốn đệ tử thủ sơn.
- Ngươi còn có mặt mũi nói?
Thông Chung đang tức giận đến biên giới sắp bộc phát.
Mặt mũi này, mất hết rồi.
Trong lòng Thông Thiên càng tức giận.
Thế nhưng hắn cũng không có cách nào.
Đó cũng không phải hắn muốn làm gì thì cái đó.
- Việc này ngươi không cần phải để ý đến, ngay hôm sau, ta sẽ thương nghị với tam đại tông môn khác, lần này, cùng nhau mời thái thượng trưởng lão ra đi.
Thái thượng trưởng lão?
Nghe đến lời này, Thông Thiên nhất thời hào hứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận