Vô Thượng Thần Đế

Chương 1721: Thi thể cũng đáng tiền

Mục Vân nhìn Thông Chung, quát lớn:
- Bốn đại tông môn các ngươi liên thủ lại, muốn chiếm đoạt Ám Huyền thạch tràng của Nhất Diệp kiếm phái ta, chuyện này, còn muốn phủ nhận? Bây giờ chuyện không thành, bại lộ tung tích, muốn đón hạch tâm đệ tử của các ngươi trở về, trên thế giới có chuyện dễ dàng như vậy?
- Nói tóm lại, các ngươi vẫn nghĩ mình là đại lão, nắm đấm lớn, nói chuyện đủ phân lượng thì có thể làm xằng làm bậy?
- Chiêu này đối với khác người thì có thể, đối với Mục Vân ta, đối với Nhất Diệp kiếm phái ta, không có cửa đâu.
Mục Vân quát to, đám người Nhất Diệp kiếm phái lòng đầy căm phẫn.
Không sai, bốn đại tông môn bất nhân, bọn hắn bất nghĩa.
Nếu bốn đại tông môn hành động thành công, quyền khai thác của Nhất Diệp kiếm phái bên trong Ám Huyền thạch tràng không còn sót lại chút gì.
Loại tổn thất này, đủ để khiến cho Nhất Diệp kiếm phái không đủ cống phẩm cho Thiên Kiếm lâu, khiến cho Nhất Diệp kiếm phái đi đến con đường tai hoạ ngập đầu.
Bốn đại tông môn bất nhân trước đây, bọn hắn làm gì nói nhân nghĩa.
- Nếu như ngươi minh ngoan bất linh, ta nghĩ, chúng ta cũng không có gì để nói.
Thông Chung quát:
- Nếu ngươi dám động một sợi lông của bọn hắn, Nhất Diệp kiếm phái, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ.
Trong lời Thông Chung nói đầy uy hiếp, không cần nói cũng biết.
Mà nghe đến lời này, trên mặt Mục Vân lại xuất hiện một vòng ý cười.
- Nói như vậy, các vị tông chủ đều nghĩ như vậy đúng không?
Mục Vân nhìn đám người, khẽ cười nói.
- Đã như vậy... Chương Đức Dục của Thông Thiên kiếm tông...
Phốc...
Mục Vân không nói hai lời, một kiếm giết ra.
Máu tươi nở rộ, giống như Huyết Liên Hoa.
Chương Đức Dục trừng to con mắt.
Chết không nhắm mắt.
Nhưng cử động đột nhiên của Mục Vân làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Hắn... Thật dám giết.
Nhìn thấy trước ngực Chương Đức Dục bị máu tươi nhiễm đỏ, không một tiếng động, đám người trầm giọng.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Chương Đức Dục chết rồi, kế tiếp là Thạch Bằng?
Giờ khắc này, bên trong Cửu Trọng môn, Thạch trưởng lão rõ ràng ngồi không yên, nhìn Mục Vân, hận không thể giết tới, chém Mục Vân thành muôn mảnh.
- Mấy vị nhìn thấy thành ý của ta, hiện tại, phải chăng quyết định tiếp tục tiến hành nhỉ?
Mục Vân khẽ mỉm cười, thế nhưng nụ cười kia lại khiến người ta cảm thấy rất băng lãnh.
- Chậm đã!
Nhìn thấy Mục Vân còn muốn động thủ, Thạch trưởng lão chịu đựng không nổi.
Thạch trưởng lão quát:
- Thạch Bằng, năm trăm vạn Địa Dương Đan, ta cho ngươi.
- Thạch trưởng lão...
Nghe được Thạch trưởng lão nói lời này, Lâu Bái Thiên giật mình.
- Môn chủ cứ yên tâm, năm trăm vạn khỏa Địa Dương Đan, lão phu tự mình ra hầu bao, tuyệt đối sẽ không vận dụng một phân của Cửu Trọng môn, lão hủ chỉ có một đứa chắt trai, không muốn thấy hắn tìm cái chết vô nghĩa.
Thạch trưởng lão buồn khổ nói.
- Tốt!
Lâu Bái Thiên gật đầu nói:
- Đã như vậy, vậy đều chuộc về toàn bộ đệ tử Cửu Trọng môn chúng ta.
Nghe đến lời này, Thạch trưởng lão cuối cùng thở dài một hơi.
Bất kể như thế nào, chắt trai của hắn không thể chết.
- Thái gia gia!
Nhìn thấy thi thể Chương Đức Dục ngay bên cạnh mình, Thạch Bằng cơ hồ bị muốn đái ra quần, nếu như thái gia gia không cứu hắn, hắn sẽ triệt để ngỏm củ tỏi.
- Mục Vân, Thạch Bằng tăng thêm ba tên đệ tử, tổng cộng mười bốn triệu Địa Dương Đan, lão phu cho ngươi.
Lâu Bái Thiên hất tay, muốn giao Địa Dương Đan cho Mục Vân.
- Chậm đã.
Mục Vân lại đột nhiên ngắc lời:
- Không phải mười bốn triệu khỏa, là mười tám triệu khỏa.
- Ngươi nói cái gì? Mục Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng, Chương Đức Dục đã chết.
- Thi thể cũng đáng tiền.
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Có cho hay không, đều xem ngươi, không cho ta liền giết, việc này, không phải ta đang thương lượng với các ngươi.
Mục Vân cường thế để đệ tử Nhất Diệp kiếm phái tại chỗ cảm giác hô hấp đều trở nên ồ ồ.
Cái gì gọi là bá đạo?
Đây chính là bá đạo.
Mục Vân hiện tại cường thế xuất thủ, căn bản không cho người ta cơ hội.
- Môn chủ, thêm ra bốn trăm vạn, ta bỏ ra! Chỉ cần có thể cứu Bằng nhi trở về là được.
Thạch trưởng lão mở lời.
Lâu Bái Thiên nhìn Mục Vân, ngực chập trùng lên xuống.
Mấy trăm vạn Địa Dương Đan, hắn không phải không bỏ ra nổi.
Chỉ là một hơi này, trong lòng của hắn lại khó mà thư sướng.
- Tốt, mười tám triệu khỏa Địa Dương Đan, Mục Vân, ta hi vọng ngươi có thể nuốt hết.
Lâu Bái Thiên vừa dứt lời, từng khỏa Địa Dương Đan chồng chất như núi xuất hiện ngoài sơn môn Nhất Diệp kiếm phái.
Lâu Bái Thiên bên này trả tiền, Mục Vân bên kia thu lấy.
Nhìn thấy từng khỏa Địa Dương Đan, mọi người tại đây chỉ cảm thấy con mắt đều muốn bị lóe mù.
Nhiều Địa Dương Đan như vậy, rất nhiều đệ tử thề, mình đời này đều chưa từng thấy.
Đừng nói Địa Dương Đan, chính là nhiều Nhân Dương Đan như vậy đều hiếm thấy.
- Lâu Bái Thiên môn chủ quả nhiên nói lời giữ lời, được, thả người.
Mục Vân mỉm cười, phất tay.
Thạch Bằng và ba tên đệ tử cảnh giới tam phẩm Địa Tiên đi ra đại trận.
Nhìn thấy Cửu Trọng môn bắt đầu chuộc người, Tinh Nguyệt kiếm phủ, Tẩy Kiếm các, Thông Thiên kiếm tông nhìn hai bên.
Làm sao bây giờ?
Bọn hắn hiện tại nếu như không chuộc người, mặc cho Mục Vân giết những đệ tử kia, kết quả chính là môn hạ đệ tử sinh lòng bất mãn tông môn.
Nhưng nếu chuộc người, khoản Địa Dương Đan này cho Mục Vân, bọn hắn lại không cam tâm.
Thấy cảnh này, mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người không biết làm sao.
- Ta cho ngươi.
Thông Thiên kiếm tông Thông Chung đi ra, nhìn Mục Vân, một đôi mắt cơ hồ toát ra lửa.
Sát ý rất rõ ràng, thế nhưng Mục Vân căn bản không quan tâm.
Dần dần, bốn đại tông môn, mỗi người lấy ra Địa Dương Đan, sắc mặt từng người phiền muộn đến cực hạn.
Mục Vân lại kiểm lại một chút số lượng Địa Dương Đan.
Tổng cộng là bảy mươi triệu khỏa Địa Dương Đan.
Đây là một con số khủng bố.
Mục Vân mỉm cười, chắp tay nói:
- Các vị tông chủ tiền bối, vãn bối không tiễn, nhưng lần sau nếu muốn đến Nhất Diệp kiếm phái, còn mời đi cửa chính, gửi bái thiếp, tuyệt đối đừng nghĩ tiến đến từ địa phương khác, nếu không, bị xem như tặc nhân bắt được, không tốt.
- Chậm rãi, Mục Vân.
Lâu Bái Thiên lại quát:
- Trả Ám Huyền thạch tràng lại cho chúng ta.
Nghe được Lâu Bái Thiên nhắc đến Ám Huyền thạch tràng, mọi người nhất thời kịp phản ứng.
Không sai, Ám Huyền thạch tràng còn ở trong tay Nhất Diệp kiếm phái.
Hiện tại, môn hạ đệ tử bọn hắn bị bắt, truyền tống trận cũng hẳn là do Mục Vân hủy.
- Ám Huyền thạch tràng?
Nghe đến lời này, Mục Vân sững sờ.
- Các vị tiền bối, Ám Huyền thạch tràng, không phải là bồi thường tổn thất mà các ngươi đã tạo ra cho Nhất Diệp kiếm phái chúng ta à?
- Ta vừa rồi cũng không có nói khoản này tiền chuộc bao gồm cả quyền khai thác Ám Huyền thạch tràng nha.
Thông Chung mắng:
- Mục Vân, ý của ngươi là, Nhất Diệp kiếm phái các ngươi độc chiếm Ám Huyền thạch tràng?
- Chẳng lẽ không nên?
- Cái đầu của ngươi.
Thông Chung giận không kềm được, hận không thể lần nữa xuất thủ.
Nhưng nghĩ đến lần nữa xuất thủ vẫn không phá nổi trận pháp này, Thông Chung coi như thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận