Vô Thượng Thần Đế

Chương 1747: Mặt đất rung động

Hồi tưởng lại những chuyện này, khóe miệng Mục Vân xuất hiện ý cười.
- Cha đang suy nghĩ gì?
Nhìn thấy Mục Vân cười, Tiểu Thất vui vẻ hỏi.
- Không có gì!
Mục Vân trấn an nói:
- Cha nghĩ đến hảo hữu ngày xưa, một vị thúc thúc của ngươi, hắn cũng là Thần Long giống như ngươi.
- Thật sao? Tiểu Thất còn không có gặp qua đồng loại hình dạng thế nào đâu.
Tiểu Thất cười hắc hắc, lòng tràn đầy vui vẻ.
Mục Vân giờ đang chuyên tâm làm chuyện khác.
Toàn bộ ao nước đã trở nên mỏng manh.
Những long tiên kia đang tiêu tán, mà ao nước dần dần trở nên thanh tịnh.
Nhìn thấy thời gian chênh lệch không nhiều, Mục Vân nhìn thấy mười mấy người Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến quả nhiên liên hợp lại, cùng nhau đối phó hắn.
Thấy cảnh này, Mục Vân mỉm cười.
Bọn gia hỏa này thật ... Chưa từ bỏ ý định.
Không gì hơn cái này, cũng vừa đến lúc.
Mục Vân mỉm cười, rất thẳng thắn, đứng dậy từ trong ao.
Một bước phóng ra ao nước.
Tạch tạch tạch...
Trong nháy mắt ngay khi Mục Vân sải bước ra khỏi hồ nước, toàn bộ trong ao phát sinh biến hóa.
Tiếng tạch tạch tạch vang lên, bên cạnh ao có từng đạo ánh sáng xuất hiện.
Mười bảy đạo ánh sáng, giống như mười bảy xiềng xích, trói buộc đám người Độc Vạn Sơn.
Thấy cảnh này, đám người Độc Vạn Sơn kinh biến.
- Mục Vân, ngươi... Ngươi ra ngoài.
Nhìn thấy Mục Vân ra khỏi ao nước, Độc Vạn Sơn gầm thét.
- Đúng, ta đã ra.
Mục Vân khẽ cười nói:
- Thật xin lỗi các vị, ta đi trước một bước.
- Đúng rồi, quên nói cho các ngươi về cái ao này, ngay thời khắc lực lượng long tiên tiêu tán, nếu như người đứng ở sinh môn sớm rời đi, mười bảy người còn lại... Sẽ có mười người nhất định chết, chỉ có bảy người có thể còn sống.
- Nói cách khác, mười bảy người các ngươi, chỉ có bảy người chiếm đều mỗi một cửa trong thất môn còn lại mới có thể sống sót, cho nên, ngay khi còn thừa bảy người, các ngươi phân tán ra đứng, khẳng định có thể phá vỡ trói buộc, bằng không...
- Nếu không như thế nào?
- Bảy ngày bảy đêm sau, tất cả đều sẽ chết.
Mục Vân dứt lời, quay người rời đi.
Nghe đến lời này, Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến hai người biến sắc.
- Ngươi nói bậy.
- Nói hươu nói vượn.
- Ách...
Mục Vân gãi đầu một cái, khó mà quyết đoán nói:
- Không tin? Mấy vị tùy ý, thử nhìn một chút, bảy ngày bảy đêm về sau, các ngươi có thể... Chết ở chỗ này hay không.
Mục Vân vừa dứt lời, rời đi.
Hiện tại mười bảy người chỉ là tạm thời bị nhốt, nhưng mười bảy người ở cùng một chỗ, hắn là không thể nào giết bọn hắn.
Cho nên chỉ có đi.
Dù sao còn lại bảy ngày bảy đêm, bọn hắn có cơ hội tự giết lẫn nhau.
Có lẽ không cần tự mình động thủ.
- Mục Vân, tên hỗn trướng nhà ngươi, trở về, trở về
- Mục Vân, ngươi đáng bị đâm ngàn đao, lão phu thề không bỏ qua ngươi.
Phía sau, một tiếng rống tê tâm liệt phế, để Mục Vân bất đắc dĩ che lỗ tai.
Thật sự khó nghe.
Mục Vân lắc đầu, rời đi.
- Cha thật xấu.
Tiểu Thất giờ phút này lại đột nhiên mở lời.
- Ồ? Cha hư chỗ nào? Những người kia đều muốn giết cha đây!
Mục Vân cười nói.
Tiểu Thất cười hắc hắc nói:
- Cha nói láo, ta từ bên trong cơ thể cha cảm nhận được cỗ lực lượng kia, bất quá cỗ lực lượng kia rất yếu ớt, đây là Hư Long cái gì đó à, đúng là một con rồng không chính hiệu, lực lượng long huyết quá yếu, cho nên lưu lại long trận chỉ có thể vây khốn bọn hắn bảy ngày bảy đêm.
- Nhưng cha lại nói cho bọn hắn rằng bảy ngày bảy đêm về sau, chỉ có thể còn lại bảy người, bằng không tất cả mọi người bọn hắn đều phải chết, cha xấu quá.
- Không có cách nào.
Mục Vân buông buông tay nói:
- Đối đãi địch nhân, ta từ trước đến nay tâm ngoan thủ lạt, nếu không vạn nhất ngày nào đó, bọn hắn giết cha, Tiểu Thất liền không có cha.
- Ta không muốn, đừng.
Tiểu Thất nỗ bĩu môi, nói:
- Vậy bọn hắn đều đáng chết, Tiểu Thất hiện tại cũng có thể trợ giúp cha giết địch.
- Ngươi? Quên đi thôi?
Mục Vân hiện tại cũng không phải không tín nhiệm Tiểu Thất, mà tiểu gia hỏa này ăn quá nhiều thiên tài địa bảo, không muốn sống.
Ba trăm vạn Địa Dương Đan mà hắn kiếm được mười năm trước cơ hồ toàn bộ đều bị gia hỏa này nuốt vào bụng.
Ba trăm vạn khỏa Địa Dương Đan, có thể hối đoái thành bao nhiêu khỏa Nhân Dương Đan, Mục Vân lười nhác tính toán.
Chỉ bất quá sau khi Tiểu Thất nuốt Địa Dương Đan, toàn bộ thực lực tựa hồ tăng trưởng thêm một đoạn.
Mà Tiểu Thất cũng bắt đầu lĩnh ngộ một ít bí pháp liên quan tới Thất Thải Thiên Long nhất tộc.
Điểm này mới để Mục Vân kinh ngạc nhất.
Tốc độ phát triển của Tiểu Thất có thể xưng thần kỳ.
Nhưng tốc độ tiêu hao thiên tài địa bảo càng làm cho người... Ngoác mồm kinh ngạc.
- Cha không tin ta...
- Không phải!
- Đúng thế đúng thế...
-...
Mục Vân những năm gần đây mới biết, cái gì là cảm giác nhà có một đứa con gái.
Chỉ mong Tần Mộng Dao không phải sinh thêm cho mình một đứa con gái, nếu như vậy, không biết ngày sau sẽ bị quấn thành bộ dáng gì
Một mình rời khỏi lòng đất đi tới mặt đất, Mục Vân dò xét một phen toàn bộ tòa thành cũng không có phát hiện chỗ gì đặc thù.
Mà quan trọng nhất là, trên vách tường trung ương mỗi một gian phòng đá bên trong thành đều có bức tranh kia.
Cái này rất kỳ quái.
Mục Vân không thể lý giải, vì sao lại xuất hiện tràng cảnh kiểu này.
Bên trong bức tranh đó có một người không lấy ra Kim Tiên Lệnh, hẳn là có hàm nghĩa gì mới đúng.
Thế nhưng hắn dò xét một lần toàn bộ tòa thành, căn bản không có phát hiện gì.
Mà cùng lúc đó, dưới cầu thang đá, Độc Vạn Sơn, Diệu Thiến mười mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên trán đổ đầy mồ hôi, mấy người đều mang ánh mắt theo cẩn thận, nhìn người bên cạnh.
- Làm sao bây giờ?-.
Độc Vạn Sơn nhìn Diệu Thiến hỏi.
- Còn có thể làm sao? Không thể tin tưởng Mục Vân, ta khẳng định hắn lừa gạt chúng ta!
Một tên đệ tử Thiên Dược minh mở lời:
- Hắn lúc đầu nói, mười tám người phải đồng thời rời đi, nhưng bây giờ hắn không phải một mình dẫn đầu rời đi?
Nghe đến lời này, Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến tán thành.
Thế nhưng, nghĩ đến năm đó ở chung cùng Mục Vân, từng cử động của gia hỏa này đều lộ ra xảo trá âm hiểm, hai người bọn họ có phần đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ cứ chờ như vậy? Đợi đến bảy ngày sau, vạn nhất Mục Vân nói thật, vậy bọn hắn liền thảm.
Loại kết quả này, bọn hắn lấy tính mệnh của mình đi đặt cược.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lẫn nhau nhẹ gật đầu.
Trong chốc lát, hai người một trái một phải, đồng thời xuất thủ với hai người bên người.
Ầm ầm...
Trong chớp nhoáng này, hai người bên cạnh hai người lại bạo khởi, đánh trả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận