Vô Thượng Thần Đế

Chương 1748: Lưu đồ lại, tha ngươi khỏi chết

- Độc Vạn Sơn, ngươi quả nhiên vẫn tin Mục Vân kia, muốn giết chúng ta.
Một người phía bên phải Độc Vạn Sơn mở lời:
- Chúng ta không biết thủ đoạn của ngươi? Những năm nay, nếu ngươi không phải bị thiên thủ lão độc nhìn trúng, bày ra cổ độc, ngươi đã sớm chết mấy chục lần ở bên trong Thiên Dược minh, nào có địa vị như bây giờ.
- Tiêu Hòa, ta có chết hay không, không liên quan đến ngươi, thế nhưng hôm nay, ngươi lại phải chết.
Trong lúc tính mệnh nguy cấp, nào còn có cố kỵ những thứ này.
Đám người xuất thủ, từng người xung phong ra ngoài.
Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến càng muốn xuất thủ.
Mà giờ khắc này, Diệu Thiến quát:
- Thật xin lỗi mọi người, ta và Độc Vạn Sơn hiểu rõ Mục Vân người này, tiểu tử này vô cùng âm hiểm, sau bảy ngày, mặc kệ có phải thật hay không, chúng ta ai cũng không dám cược kỳ hạn này.
- Đã như vậy, vậy chỉ có sống sót đến bảy người, mới thật sự là sống sót đến.
Diệu Thiến vừa dứt lời, đám người triệt để tràn ngập sát khí.
Bảy người còn lại chính là bảy người mạnh nhất.
Giết!
Trong chốc lát, lòng đất vang lên tiếng oanh minh cuồng bạo, mười bảy thân ảnh giết cùng một chỗ, loạn thành một bầy.
Rầm rầm rầm...
Ba động cuồng bạo trong lòng đất đương nhiên truyền tới trên mặt đất.
Mục Vân lơ lửng trên không tòa thành, thấy cảnh này, nheo mắt.
Thật sự đánh lên.
Điểm này cũng không ra ngoài dự liệu của hắn.
Độc Vạn Sơn và Diệu Thiến hai người có thể nói bị mình âm đến sợ, bọn hắn tình nguyện lựa chọn tin tưởng lời mình nói lần này cũng không dám đánh cược.
Nhưng một trận chiến này nhất định sẽ kéo dài một đoạn thời gian, Mục Vân cũng không nóng nảy.
Lần nữa nhìn tòa thành một lần, Mục Vân vẫn không có phát hiện bất kỳ mánh khóe nào.
Nhưng theo chiến đấu dưới lòng đất bắt đầu, Mục Vân lại phát hiện, toàn bộ tòa thành tựa hồ cũng rung động, từ khi chiến đấu phía dưới bắt đầu đã không ngừng khuếch tán.
- Một, hai, ba, bốn...
- Một, hai, ba, bốn...
Rung động thủy chung dùng tiết tấu một hai ba bốn, một hai ba bốn khuếch tán ra, Mục Vân dần dần cảm giác được mùi vị quen thuộc.
Theo rung động bắt đầu, Mục Vân dọc theo tòa thành dạo qua một vòng, cuối cùng xác định chỗ rung động bắt đầu, chính là ở vị trí trung ương thành.
Trung ương thành bảo, ống lâu sụp đổ khuếch tán rung động, như trái tim đang nhảy.
Mục Vân bắt đầu từ trung ương.
- Một...
Nghe được tiếng rung động thứ nhất, Mục Vân cất bước ra.
Ngay sau đó, tiếng rung động thứ hai vang lên, Mục Vân đuổi kịp.
Lần thứ ba...
Lần thứ tư...
Mục Vân bước qua từng bước một, dần dần, bước chân dừng lại, thân thể Mục Vân nhất thời run lên.
Tiếng rung động thứ tư rơi xuống, bóng dáng Mục Vân xuất hiện trước một lầu các hướng tây nam.
Tiến vào bên trong lầu các, Mục Vân bất ngờ phát hiện hắn vừa rồi rõ ràng từng điều tra một tòa lầu các này, nhưng bây giờ lại phát sinh biến hóa quỷ dị.
Bây giờ nhìn lại lầu các rõ ràng mang theo một cảm giác khác biệt.
Lần nữa nhìn thấy bức tranh trên vách tường trung ương, Mục Vân phát hiện bức tranh thay đổi.
Giờ khắc này, bức tranh trên giấy không còn là cảnh một đống người vây quanh lửa trại, mà là nam tử trước đó trong bức tranh không có lấy lệnh bài ra lén lén lút lút xuất hiện ở dưới vách đá một bức tường.
Nam tử kia cẩn thận từng li từng tí, lấy ra một tấm lệnh bài, đặt ở dưới tường thành, đặt vào bên trong một chuồng chó không chút thu hút.
Tiếp theo thì không có bất kỳ thay đổi nào nữa.
Nhìn thấy nơi đây, Mục Vân đi tới hướng tây bắc, lần nữa dựa theo tiếng quy luật rung động, đi tới một căn phòng.
Hình ảnh trên vách tường quả nhiên thay đổi.
Vẫn là dưới mặt tường, nam tử chắp tay trước ngực, tựa hồ đang mặc niệm, điểm lên phía trên lệnh bài kia.
Đây là bức thứ hai.
Ngay sau đó Mục Vân dựa theo biện pháp trước, lần nữa đi tới góc Tây Bắc.
Lần này, xuất hiện bức họa thứ ba.
Trong bức tranh, nam tử hoàn thành thủ ấn, tựa hồ thở dài một hơi, rất tiêu sái rời đi.
Phương hướng cuối cùng, Mục Vân lần nữa nhìn thấy một bức tranh, nam tử trong bức tranh có chắp bàn tay trước ngực đã rời đi.
Nhưng phía dưới vách tường lại xuất hiện một miếng gạch màu vàng.
Kim Tiên Lệnh.
Ánh mắt Mục Vân sáng lên, thân ảnh lóe lên, bắt đầu chạy quanh toàn bộ tòa thành.
- Kim Tiên Lệnh.
Rốt cục, Mục Vân phát hiện một khối gạch màu vàng ở bên trong tòa thành, phương hướng tây nam.
Bàn tay đập tới phía trên cục gạch, một tiếng ‘bang’ vang lên, Mục Vân bị bắn ngược trở về.
Mục Vân nhất thời ngẩn ngơ.
- Không phá nổi?
Nhìn Kim Tiên Lệnh, hồi tưởng lại bốn bức tranh, bên trong não hải Mục Vân xuất hiện tình cảnh.
Một tên nam tử duy nhất không giao ra lệnh bài trong tay, lén lút cất giữ đến nơi đây.
Bốn bức bức tranh tăng thêm một bức tranh trước đó, đại khái chính là ý này.
Nhưng hiện tại lại không phá nổi?
Mục Vân có chút kinh ngạc.
Thủ ấn.
Đúng, muốn mở ra cái đồ chơi này, còn cần thủ ấn.
Mục Vân lần nữa quay trở lại đến đạo chỗ đồ quyển thứ ba, nhìn bức tranh trên vách tường.
Chỉ tiếc bên trong bức tranh cũng không có động đậy gì, chỉ có thân ảnh kia bày ra tư thế một cái thủ ấn, Mục Vân thấy không rõ đến cùng là thủ thế gì.
Nhìn thấy điểm này, Mục Vân chỉ có thể lần nữa quay người trở về, đi tới trước gạch vàng, bên trong não hải không ngừng tưởng tượng mấy thủ thế phía trên bức tranh.
Dần dần, bàn tay Mục Vân bắt đầu bắt đầu chuyển động.
Vừa khẽ động, trong đầu Mục Vân không hiểu thấu xuất hiện một ấn pháp.
Hắn không biết ấn pháp kia xuất hiện từ chỗ nào, nhưng tựa hồ tồn tại trong đầu của mình rất rất lâu rồi.
Tốc độ bàn tay Mục Vân biến động ấn pháp càng lúc càng nhanh.
Dần dần, một ấn pháp bắt đầu chầm chậm lưu động trong đầu Mục Vân.
Mục Vân bước ra một bước, một tay đánh ra.
Oanh...
Mục Vân tay nâng ấn xuống.
Gạch vàng lúc này đột nhiên vỡ ra, hóa thành toái phiến.
Một lệnh bài chiếu lấp lánh xuất hiện trong tay Mục Vân.
Lệnh bài lớn ước chừng bàn tay, mà toàn bộ lệnh bài lấp lánh ánh sáng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, để người ta cảm giác hoa mắt thần mê.
Nhìn kỹ lại lệnh bài giống như lệnh bài quan huyện dân gian dùng để phán sinh tử của người dân, bất quá toàn thân trên dưới chiếu lấp lánh sáng màu vàng.
Nhìn thấy thế, Mục Vân giật mình.
- Ấn pháp màu vàng.
Mục Vân nhìn lệnh bài trong tay, thủy chung sờ không được sáo lộ.
- Xú tiểu tử, tranh thủ thời gian cho ta.
Quy Nhất giờ phút này giống như có phần không kịp chờ đợi gọi.
- Ừm?
- Trong này có thứ ta muốn, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hư hao vật liệu trong này!
Quy Nhất vội vàng nói.
- Tốt!
Mục Vân vừa dứt lời, muốn ném lệnh bài và bên trong Thần Không bảo động.
- Tiểu tử, lưu vật liệu lại, tha cho ngươi khỏi chết.
Mục Vân vừa muốn thu hồi lệnh bài, giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận