Vô Thượng Thần Đế

Chương 1749: Ta cho các ngươi

Nghe đến lời này, sau lưng Mục Vân nhất thời phát lạnh.
Có người tới gần hắn mà hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Mục Vân chậm rãi quay người, chỉ thấy một thân ảnh sau lưng khoác trường bào màu đen, áo choàng màu đen, một đầu tóc bạc, bay loạn trên không trung, đôi mắt thế mà màu bạc.
Một người như vậy xuất hiện sau lưng hắn, hắn thế mà không có phát hiện.
- Ngươi là ai?
- Ngươi không cần biết ta là ai?
Nam tử tóc bạc mắt bạc chậm rãi nói:
- Chỉ cần ngươi giao lệnh bài trong tay cho ta là được, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Khẩu khí thật cuồng vọng.
Mục Vân lại chậm rãi thu lệnh bài vào, nhìn nam tử tóc bạc mắt bạc, nói:
- Nếu như ta nói... Không thì sao?
- Vậy ngươi muốn chết!
Tiếng nói đạm mạc truyền ra từ trong miệng nam tử.
- Dạ sư huynh.
- Dạ sư huynh.
Ngay lúc này, từng tiếng xé gió vang lên, lần lượt từng thân ảnh từ đằng xa mà đến, rơi vào quanh người nam tử.
Lần này, Mục Vân thấy rõ ràng.
Những người này thân mang phục sức đệ tử Tam Cực Thiên Minh, mà từng người đều có thực lực... Rất mạnh.
Ít nhất là đệ tử cảnh giới Thiên Tiên.
Thế nhưng mấy người kia xuất hiện lại rất cung kính đối với tóc bạc mắt bạc nam tử trước mắt.
- Tìm thấy Kim Tiên Lệnh rồi?
Một tên đệ tử nhìn nam tử, kinh hỉ hổ.
- Ừm!
Dạ sư huynh gật đầu nói:
- Bất quá, bị một vô danh tiểu tốt cầm đi.
Dạ sư huynh vừa dứt lời, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo hàn mang.
- Xú tiểu tử, đừng không biết điều, giao Kim Tiên Lệnh ra, miễn ngươi không chết!
Một tên nam tử mắt tam giác bên người Dạ sư huynh nhìn Mục Vân, tức giận rào rạt quát.
Nhìn thấy bộ dáng mấy người hiện tại, Mục Vân đương nhiên cũng cảm thấy tức giận.
Mấy người kia kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến.
Mà Dạ sư huynh kia, tựa hồ... Rất mạnh rất mạnh.
Thấy cảnh này, lông mày Mục Vân hơi nhíu.
- Thế nào? Không nguyện ý?
Nhìn Mục Vân trầm mặc không nói, nam tử mắt tam giác kia lần nữa mở lời:
- Không nguyện ý, vậy thì chết đi.
Nam tử mắt tam giác mở miệng, cả người đã bổ xuống, một kiếm đánh tới Mục Vân.
Cơ hồ đồng thời, Mục Vân lấy ra Hắc Dận Kiếm đón đỡ một kiếm trước người.
Oanh...
Lực lượng cuồng bạo đánh lui bóng dáng Mục Vân.
Tiếng phanh phanh phanh đánh nát vang lên, Mục Vân triệt để rút lui, nhập vào đến trên vách tường phía sau tòa thành, gây nên một trận sụp đổ.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Thất phẩm Địa Tiên.
Nhị phẩm Thiên Tiên.
Chênh lệch trong này thực sự quá lớn.
Sắc mặt Mục Vân trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người chật vật không chịu nổi.
Nam tử mắt tam giác nhìn dáng dấp không ra hồn, thế nhưng thực lực... Rất mạnh!.
Khóe miệng Mục Vân mang theo một tia lạnh lùng.
- Còn không phục? Vậy thì chết đi.
Nam tử mắt tam giác lại lần nữa quát.
Rầm rầm rầm...
Liên tục chém ra ba kiếm, toàn bộ thân thể nam tử mắt tam giác cơ hồ triệt để căng cứng, bộc phát toàn bộ lực lượng.
Mục Vân vạch ra từng kiếm từng kiếm, cũng không biết mình rốt cuộc đánh ra bao nhiêu kiếm, tiếng keng keng keng tiếp tục vang lên, toàn bộ thân thể Mục Vân đã triệt để tê liệt.
Nhưng mặc dù như thế, ba mũi kiếm vẫn xông qua tầng tầng kiếm khí, công kích đến trên người Mục Vân.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, trong chớp mắt, ba đường máu đánh vào trên thân thể Mục Vân.
Vết thương kinh khủng, xuất hiện trước mặt Mục Vân.
- Chịu chết đi!
Nam tử, mắt tam giác quát.
- Kha Trấn.
Ngay lúc này, nam tử tóc bạc mắt bạc mở miệng.
- Dạ sư huynh!
Nghe được nam tử tóc bạc mắt bạc mở miệng, Kha Trấn dừng tay, nói:
- Dạ sư huynh, tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, ta giết hắn để tránh phiền phức.
- Giết hắn, ngươi như thế nào đạt được Kim Tiên Lệnh?
Dạ sư huynh chậm rãi hỏi.
Nam tử tóc bạc mắt bạc chậm rãi nói.
Nghe đến lời này, Kha Trấn trì trệ.
Nam tử tóc bạc mắt bạc nhìn qua Mục Vân, hờ hững nói:
- Ta lại nói một lần cuối cùng, giao ra Kim Tiên Lệnh, ta tha cho ngươi khỏi chết, Dạ Như Huyết ta từ trước đến nay nói lời nói giữ lời.
Tiếng đạm mạc, đôi mắt cao ngạo, bề ngoài lãnh khốc.
Người này nhìn Mục Vân như nhìn một con kiến đáng thương.
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân đầy lạnh lùng.
Cảnh giới thất phẩm Địa Tiên, quá yếu quá yếu.
Đừng nói Dạ Như Huyết vừa tự giới thiệu, chính là tùy tùng của đối phương - Kha Trấn, hắn cũng không phải đối thủ.
Trong lòng Mục Vân đầy phẫn hận, thế nhưng trong mắt rất bình tĩnh.
Hắn hiện tại đã không còn là Mục Vân nhiệt huyết xông lên đầu, để mạng lại liều năm xưa.
Đến Tiên giới, không ai sợ ngươi hung, sợ ngươi hung ác, người bên ngoài đều chỉ sợ ngươi... Có thực lực cao cường.
Không có thực lực, hết thảy đều nói suông.
Mục Vân hiện tại hiểu rõ hết thảy.
Hắn bây giờ không phải đối thủ của Dạ Như Huyết.
Hắn cũng không phải đối thủ của Kha Trấn kia.
Cái khuất nhục này, hắn đành ăn vào bụng.
- Quy Nhất, ngươi xong chưa?
- Đã xong!
Quy Nhất chậm rãi nói:
- Ta đã triệt để hấp thu khí tức thái cổ ở trong đó, bất quá chỉ có một chút xíu, nhưng có chút ít còn hơn không, chỉ là một lệnh bài, cho bọn hắn thì cho bọn hắn.
- Ta biết.
Mục Vân nhìn phía trên, chậm rãi nói:
- Ta đưa Kim Tiên Lệnh cho các ngươi.
Vừa dứt lời, bàn tay Mục Vân vung lên, kim quang xuất hiện, lấp lóe đến trước người Dạ Như Huyết.
Dạ Như Huyết đưa tay ra, nắm lệnh bài trong tay.
Nhìn lệnh bài lóe ra ánh sáng, Dạ Như Huyết thu vào trong lòng, nói thẳng:
- Đi!
- Vâng!
Mấy người Kha Trấn quay người, nhìn cũng không nhìn Mục Vân rời đi.
Dạ Như Huyết căn bản không có ý định giết hắn.
Mục Vân nhìn mấy người rời đi, im lặng không nói.
Hắn biết, Dạ Như Huyết vì cái gì không giết hắn.
Bởi vì không cần thiết.
Dạ Như Huyết vô cùng cường đại, cường đại như vậy, chỉ có thể là đỉnh tiêm bên trong ngoại minh đệ tử của Tam Cực Thiên Minh.
Cho nên hắn căn bản không có để Mục Vân ở trong lòng.
Tựa như người bình thường đi trên đường, không có khả năng bởi vì một con kiến cản đường mà nhất định phải giẫm chết con kiến này.
Mặc dù thí dụ này sẽ so sánh mình như con kiến, rất thấp kém, nhưng trước mắt ở trong mắt Dạ Như Huyết, Mục Vân hắn chính là con kiến.
Hai tay Mục Vân nắm chặt, hắn thật lâu không có nhận loại khuất nhục này.
- Dạ Như Huyết, ta ghi nhớ tên của ngươi... Ngũ tông hội luyện, vừa mới bắt đầu, thời gian chúng ta chung đụng còn rất nhiều... Ai cười đến cuối cùng, ai mới là bên thắng, Kim Tiên Lệnh, trước hết đặt ở ngươi bảo tồn.
Mục Vân thấp giọng nói.
Mà lúc này một bên khác, Dạ Như Huyết mang theo mấy người rời khỏi tòa thành, hướng đến phía một phương hướng khác tiến lên.
- Dạ sư huynh, vì cái gì không giết tiểu tử kia?
Kha Trấn cười hắc hắc nói:
- Ta thấy thực lực tiểu tử kia rất thấp mà còn không chịu thua, quả thực muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận