Vô Thượng Thần Đế

Chương 1751: Ánh sáng của sự phẫn nộ

Mà rất trùng hợp, Truy Vô Tình này chính là tôn tử của nhị trưởng lão Truy Vẫn, Lạc Thủy Yên là tôn nữ của đại trưởng lão Lạc Hải.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, toàn bộ đại lực duy trì Tần Thiên Vũ.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân, trong mắt Truy Vô Tình cũng lộ ra một tia kinh hỉ.
Hắn cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Mục Vân nơi này.
Mục Vân rất rõ ràng nhìn thấy, bên trong ánh mắt của đối phương không chỉ có vui mừng, lại có một loại cảm giác hưng phấn khi nhìn thấy con mồi đã rình rập rất lâu.
- Ha ha...
Nhìn Mục Vân, Truy Vô Tình kìm lòng không được cười ha ha.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười Tần sư huynh.
Truy Vô Tình ha ha cười nói:
- Tần sư huynh trước khi đến còn dặn dò chúng ta, gặp được ngươi Mục Vân, đệ tử thất phẩm Địa Tiên cùng cảnh giới thấp hơn một mực chạy trốn, mà đệ tử cảnh giới bát phẩm, cửu phẩm Địa Tiên thì có thể đánh chết ngươi.
- Không nghĩ tới, bây giờ ta gặp ngươi, thật đúng là xảo diệu.
- Rất trùng hợp sao?
Mục Vân cũng hơi cười một tiếng.
- Ta cũng cảm giác rất trùng hợp, đụng phải ngươi, ta cũng rất vui vẻ.
Mục Vân vừa dứt lời, một bước giết ra.
- Vạn Thúc Thiên Linh Chỉ.
Điểm ra một chỉ, giữa ngón tay Mục Vân hiện ra một dấu tay, ngưng kết ra kiếm khí, bỗng nhiên bắn mạnh.
Vạn Thúc Thiên Linh Chỉ chính là hắn chuyên môn tu tập, mục đích đúng là vì chưởng khống Cửu U Chỉ tốt hơn.
Điểm ra một chỉ, toàn thân cao thấp Mục Vân bộc phát lực lượng căng cứng, phanh phanh phanh tiếng nổ đùng đoàng không ngừng vang lên.
Một chỉ này để thân thể cả người Mục Vân đều xung kích mà ra.
- Muốn chết!
Truy Vô Tình căn bản không e ngại Mục Vân.
Hắn là cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, mà lại là Kiếm Trủng đệ tử Thiên Kiếm lâu, thuở nhỏ có thiên phú xuất chúng, chỉ kém một ít so với Tần Thiên Vũ, nhưng cũng là tuyệt thế kỳ tài.
Hắn là tuyệt thế kỳ tài, mặc dù biết Mục Vân là thiên phú Thiên Thánh tư chất, thế nhưng cảnh giới hắn dù sao cũng cao hơn một trọng.
Sao lại sợ Mục Vân.
- Các ngươi năm người, vậy xung quanh, vây chết hắn cho ta, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy mất!
Truy Vô Tình quát.
- Vâng!
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, năm thân ảnh khuếch tán ra.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại càng thêm không quan tâm.
- Lúc đầu nhìn thấy ngươi, còn muốn chơi đùa với ngươi, nhưng bây giờ, ta thấy không cần.
Mục Vân cười:
- Nhìn ngươi cả ngày đi theo Tần Thiên Vũ, ta nghĩ, hiện tại ngươi đang nghĩ cầm đầu của ta đi trao đổi với Tần Thiên Vũ chứ nhỉ?
Mục Vân vừa dứt lời, bước ra một bước.
- Không Nhận!
Bá bá bá...
Trong chớp nhoáng, quanh người Mục Vân căn bản cái gì cũng không có, thế nhưng tiếng xé gió lại vang lên.
Một nhóm sáu người nhìn thấy không gian xung quanh vào giờ phút này thế mà cổ động lên, tiếng bá bá bá xé gió cũng vang lên.
Mục Vân thi triển Không Nhận, không lưu tình chút nào.
Hiện nay, Không Nhận của hắn dựa vào Thương Thiên Chi Nhãn đã chưởng khống đến tình trạng có thể xưng khủng bố.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, Mục Vân triệt để bay vút lên.
A a a...
Ngay lúc này, Truy Vô Tình thấy rõ ràng, thân thể năm người bên người lúc này thế mà bị lưỡi dao vô hình chém giết thành thịt nát, không có chút lực phản kháng nào.
Trường kiếm dọc ở trước người, một kiếm giết ra, tiếng âm vang chấn động Truy Vô Tình không ngừng lùi lại.
- Đây là... Lực lượng không gian... Ngưng kết lực lượng không gian thành công kích không gian, làm sao có thể?
Truy Vô Tình nhìn Mục Vân, khó tin nói.
- Quy tắc không gian trên Tiên giới căn bản không phải võ giả cảnh giới Địa Tiên, Thiên Tiên có thể chưởng khống, làm sao ngươi có thể thi triển ra không gian lợi nhận công kích?
- Lười nhác trả lời cho ngươi biết.
Mục Vân vẫn nhanh chóng giết tới, căn bản không muốn trả lời.
Thấy cảnh này, Truy Vô Tình muốn chạy trốn, thế nhưng Mục Vân đâu có cho hắn cơ hội...
Chiến đấu chỉ tiếp tục chỉ chốc lát, Truy Vô Tình đến chết mới hiểu được, Mục Vân bây giờ căn bản không phải hắn có thể trêu chọc.
Thiên Thánh tư chất, căn bản không phải tuyệt thế kỳ tài có thể so sánh.
Chỉ là hiện tại biết rõ hết thảy thì đã quá muộn...
Mục Vân nhìn thi thể sáu người, vung tay lên, ba mươi lực lượng đan hoàn bị hắn hấp thu.
Dần dần, lực lượng ba mươi đan hoàn cuối cùng bị hắn ngưng luyện ra hai mươi đan hoàn, tiến vào bên trong thân thể.
Làm xong hết thảy, Mục Vân trở về chỗ cũ.
Hắn hiện tại chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là đủ.
Đề thăng cảnh giới, hai mươi lực lượng đan hoàn trong cơ thể đã quá đủ.
Mục Vân bắt đầu chậm rãi hấp thu lực lượng đan hoàn trong cơ thể.
Hiện tại, đan hoàn hội tụ bên trong thân thể không chỉ có thể dùng để tu luyện, dùng thi triển võ kỹ bản thân cũng có thể tăng thực lực lên tới mấy lần.
Mục Vân biết, thời gian của mình ngắn ngủi, không có quá nhiều thời gian cho hắn đề thăng.
Bảy ngày, trong bảy ngày thời gian, tăng lên tới bát phẩm Địa Tiên, đối mặt đám người Độc Vạn Sơn, hắn có tư các có thể chiến một trận.
Hạ quyết tâm, Mục Vân bắt đầu tập trung vào trong tu luyện.
Thời gian từ từ trôi qua, một ngày này, trên bầu trời xanh thẳm có giọt mưa đang rơi xuống.
Chỉ là những giọt mưa kia lại là mang theo mùi ngai ngái.
Dựa theo lời Quy Nhất nói, không gian chưa vững chắc, cái này tương đương với nước ở trong biển đang rỉ vào...
Mặc dù nghe rất buồn cười, nhưng lại là sự thật.
Trong thiên địa, khắp nơi đều là giọt nước, nhìn kỹ lại, toàn bộ bầu trời, giống như bị màn mưa màu lam che kín.
Mục Vân ngồi ngay ngắn ở trong nước mưa, không nhúc nhích.
Nhưng quanh người dần dần xuất hiện một quang mạc rất nhỏ, toàn bộ cắt hết những nước mưa kia.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi thở ra một hơi, quanh người đột nhiên xuất hiện một lồng ánh sáng.
Dần dần, vầng sáng thứ hai xuất hiện.
Sau đó là vầng sáng thứ ba, vầng sáng thứ tư... Cuối cùng, trọn vẹn xuất hiện tám vầng sáng mới đình chỉ.
Nhưng phía dưới vầng sáng thứ tám, một vầng sáng thứ chín nhàn nhạt đang thong thả ngưng tụ.
Nhưng vầng sáng thứ chín lúc này lại tạm ngừng.
- Vẫn thất bại....
Mục Vân không khỏi thở dài than thở.
Hắn vốn dự định dựa vào thôn phệ lực lượng đan hoàn bạo khởi, đột phá bát phẩm, cường ngạnh tiến vào cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên.
Thế nhưng kết quả, thất bại.
Chỉ là bát phẩm Địa Tiên.
Cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên, đan hoàn thứ chín lúc này chỉ có hình dạng ban đầu mà không có thực chất hóa.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi thở ra một hơi.
Bất quá, đầy đủ.
Rầm rầm rầm...
Mà ngay lúc này, tòa thành đột nhiên vang lên từng tiếng oanh minh.
Tám thân ảnh bay lượn lên không.
- A... Mục Vân, Mục Vân, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!
Tám thân ảnh vút không mà ra, một tiếng gầm gừ điên cuồng vang vọng bầu trời.
Chính là Độc Vạn Sơn.
Độc Vạn Sơn thời khắc này râu tóc bay loạn, đạo bào cao thấp toàn thân bay lên, nhìn cả người rõ ràng mang theo ánh sáng mãnh liệt.
Ánh sáng của sự phẫn nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận