Vô Thượng Thần Đế

Chương 1760: Đồ cho ta là được (2)

Nhìn địa đồ, Tần Thiên Vũ thận trọng nói.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Phong Nhược Tình cũng chăm chú nhìn địa đồ.
Mục Vân ở khoảng cách khá xa, không biết trên bản đồ vẽ đến cùng là nơi nào, chỉ là nhìn thấy bộ dáng hai người tựa hồ rất khẩn trương, cẩn thận từng li từng tí nhìn địa đồ, không dám phân tâm.
- Phong Nhược Tình, đã như vậy, ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải cùng một chỗ, mọi người chia ra hành sự đi.
Tần Thiên Vũ đứng dậy, chậm rãi nói.
- Tần sư huynh!
Phong Nhược Tình lại hơi hơi cười nói:
- Chúng ta bây giờ đang ở trong rừng rậm, ta nghĩ ngươi nhất định hiện tại đã biết vị trí của đại thụ, không bằng chúng ta cùng một chỗ, ấn chứng với nhau về đánh dấu trên bản đồ, chẳng phải là tốt nhất?
Tốt nhất?
Nghe đến lời này, Tần Thiên Vũ đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười nói:
- Tại sao ta cảm giác, không tốt đẹp gì đây.
- Phong sư đệ, ta biết ngươi ẩn núp bên trong Thiên Kiếm lâu những năm này làm chuyện gì, lần trước, mấy người muốn diệt Mục Vân kia là ngươi phái đến Ám Huyền thạch tràng?
- Tần sư huynh cớ gì nói lời ấy, chẳng lẽ không phải ngươi phái tam trưởng lão đuổi theo giết Mục Vân à? Cuối cùng thậm chí làm cho tam trưởng lão bị gãy mất một tay, tốn hao thời gian mười năm, vừa mới khôi phục?
Hai người xem như cây kim so với cọng râu, giờ phút này triệt để ngã bài.
Mục Vân ở phía xa cũng thấy phiền chán.
Hai gia hỏa này từ ban đầu đến bây giờ khó chịu với nhau, tranh tranh cãi nhao nhao, cũng không ngại phiền phức.
- Ta nhìn, hai người các ngươi cũng không cần tranh cãi, đồ đều cho ta là được.
Trong lúc hai người tranh cãi, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, hơn mười thân ảnh lao vùn vụt tới.
Nhìn mười mấy người đang lao tới, khí tức từng người đều không kém.
Một người cầm đầu có sắc mặt trắng nõn, tay cầm quạt lông, trong lúc phất tay, cho người ta một loại tư vị phiêu miểu tiên trần.
- Dịch Dữ Chi!
Nhìn người tới, sắc mặt Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình hai người cứng ngắc.
Mục Vân lại không có gì ấn tượng đối với người này.
Dịch Dữ Chi?
Nhìn Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình bày ra bộ dáng cứng ngắc, chỉ sợ người này... Là đệ tử Tam Cực Thiên Minh.
- Biết là Dịch sư huynh chúng ta thì lấy ra đồ quyển vừa rồi đạt được, Dịch sư huynh tâm tình tốt, còn có thể tha các ngươi không chết.
Một tên tùy tùng bên người nam tử quát:
- Dịch sư huynh chúng ta, thế nhưng là top mười ngoại minh của Tam Cực Thiên Minh, các ngươi thức thời một chút, phải biết làm thế nào.
Trước mười.
Khó trách sắc mặt Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình nhìn người nọ rất khó coi.
- Dịch sư huynh.
Phong Nhược Tình giờ phút này thu hồi bộ dáng của mình, hai tay nâng đồ quyển, mỉm cười nói:
- Ta đương nhiên là nguyện ý cống hiến đồ quyển này cho Dịch sư huynh, chỉ là... Chúng ta cũng muốn đi xem gặp mật địa này, đến cùng là tràng cảnh gì, Dịch sư huynh ăn thịt, có thể phân cho chúng ta một ít canh xương hầm uống hay không?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Phong Nhược Tình, Dịch Dữ Chi còn chưa mở miệng, tên đệ tử kia đã quát:
- Phân ngụm canh cho các ngươi uống? Lưu lại mạng của các ngươi, chính là phân ngụm canh cho các ngươi uống rồi đấy.
- Ai...
Đệ tử kia vừa nói dứt lời, Dịch Dữ Chi lại thu lại quạt lông, khiển trách:
- Thiên Kiếm lâu, cũng ở gần Tam Cực Thiên Minh chúng ta, hai vị này đương nhiên là sư đệ của chúng ta, sao nói năng lỗ mãng như thế?
- Phong Nhược Tình đúng không? Ngươi yên tâm, bản đồ này ta cũng không phải muốn đoạt, chỉ là muốn mượn, chờ ta coi trọng, tất nhiên trả lại cho ngươi.
Dịch Dữ Chi vừa dứt lời, nhìn Tần Thiên Vũ một bên, chậm rãi nói:
- Bất quá, vị Tần Thiên Vũ này, tựa hồ... Không quá vui lòng nhỉ.
- Dịch sư huynh cứ đùa.
Tần Thiên Vũ giờ phút này nói:
- Sư đệ đương nhiên dốc hết toàn lực phối hợp với Dịch sư huynh.
Hai tay dâng lên đồ quyển, trong lòng Tần Thiên Vũ tức giận không thôi.
Bận rộn nửa ngày, vô duyên vô cớ làm áo cưới vì người khác, thực sự để người tức giận.
Vẻn vẹn như thế cũng liền thôi.
Dịch Dữ Chi này hoàn toàn là làm kỹ nữ còn nghĩ lập đền thờ.
Muốn đoạt thì đoạt, còn nói cái gì mượn đọc, thực sự buồn nôn.
Thấy cảnh này, Dịch Dữ Chi tiếp nhận hai tấm địa đồ, hợp thành một tấm.
Nhìn tiêu chí, trên mặt Dịch Dữ Chi dần dần lộ ra ý cười.
- Nguyên lai tại nơi này.
Dịch Dữ Chi chậm rãi nói:
- Mấy ngày nay ta một mực nhìn thấy bên trong vùng rừng rậm này khá có quỷ dị, thế nhưng thủy chung không cách nào tìm tới đầu nguồn, nguyên lai ở bên trong một huyễn trận, khó trách chúng ta tìm không thấy.
Dịch Dữ Chi vừa dứt lời, nhìn đám người, nói:
- Thiên Kiếm lâu các ngươi phát hiện nơi đây, Dịch Dữ Chi ta cũng không thể bất cận nhân tình, lần này, các ngươi theo ta cùng một chỗ, dò xét mật địa, như thế nào?
- Đa tạ Dịch sư huynh.
Tần Thiên Vũ còn chưa mở miệng, Phong Nhược Tình đã chắp tay cười nói.
Loại kia tư thái, nhìn giống như Dịch Dữ Chi là cha hắn.
Tần Thiên Vũ nhất thời cảm thấy không bằng.
Điểm này của Phong Nhược Tình quả thật mạnh hơn hắn.
- Tốt, vậy chúng ta lên đường đi.
Dịch Dữ Chi vừa dứt lời, quay người rời đi.
- Nga, đúng rồi.
Đột nhiên, Dịch Dữ Chi chậm rãi nói:
- Thiên Kiếm lâu các ngươi có phải còn có một vị quan môn đệ tử gọi... Nhậm Cương Cương?
- Không sai, đó là tiểu đồ đệ của Lâu chủ.
Dịch Dữ Chi nhẹ gật đầu, nói:
- Nha... Thật không có ý tứ, trước đó gặp, bất quá có chút mâu thuẫn, thất thủ bị ta giết, mà nữ nhi Lâu chủ của các ngươi… Thiên Hân Nhi, phản kháng quá kịch liệt, cho nên ta đã bắt nàng.
Trong lúc Dịch Dữ Chi nói chuyện, bàn tay vung lên, hai thân ảnh xuất hiện, hai người này, một thân ảnh người mang hắc bào bị đè ép.
Giờ phút này, nón đen trên đầu bị gỡ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuyệt vọng tới.
Chính là Thiên Hân Nhi.
- Tần sư huynh, Phong sư huynh.
Thiên Hân Nhi nhìn thấy hai người, gầm thét lên:
- Sư huynh, báo thù cho Cương ca, bọn hắn có ý định khiêu khích, giết Cương ca, hãy báo thù cho Cương ca.
Thiên Hân Nhi nhìn thấy hai người, quát.
- Tiểu sư muội!
Thấy cảnh này, Phong Nhược Tình lại nói:
- Chớ nói nhảm, Nhậm Cương Cương từ trước đến nay bảo thủ, đắc tội Dịch sư huynh, Dịch sư huynh lưu ngươi một mạng, đã xem ở mặt mũi Lâu chủ.
- Tiểu sư muội, đúng vậy, Nhậm Cương Cương đáng chết, Dịch sư huynh thủ hạ lưu tình, không tính toán với ngươi, ngươi chớ nói nhảm.
Tần Thiên Vũ giờ phút này cũng an ủi.
Nghe đến lời này, sắc mặt Thiên Hân Nhi trắng nhợt.
Sau đó cười lên ha hả.
Đúng thế, nàng thật sự quá ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận