Vô Thượng Thần Đế

Chương 1768: Hồng Ngọc Hỏa Xà Quả

Thấy cảnh này, Mục Vân giật mình.
- Khép lại? Nhìn ngươi có thể khép lại khi bị thiên hỏa đốt hay không.
Mục Vân ra kiếm, mang theo bốn thiên hỏa, oanh sát ra ngoài.
Tiếng lốp bốp vang lên, bốn đạo thiên hỏa đốt mộc nhân trước mắt thành tro tàn.
Thấy cảnh này, đông đảo đệ tử xung quanh kinh ngạc không thôi.
- Mục Vân!
- Là Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, mười mấy tên đệ tử kinh khủng không thôi.
- Tần Thiên Vũ và Lạc Thủy Yên đâu?
Mục Vân nhìn mười mấy người, mở miệng quát.
- Cùng tiến lên, giết hắn.
Một tên đệ tử lại không nói hai lời, ra lệnh.
- Ngu xuẩn!
Nghe đến lời này, Mục Vân khu kiếm đánh tới.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, một kiếm rơi xuống, toàn bộ thân thể tên đệ tử kia run rẩy, trong cổ chảy ra máu tươi, triệt để không một tiếng động.
- Bát phẩm Địa Tiên.
Nhìn thấy Mục Vân là cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, mọi người nhất thời thất kinh.
bát phẩm Địa Tiên, cũng không phải bọn hắn có thể chống cự.
Bên người Tần Thiên Vũ chỉ có Truy Vô Tình và Lạc Thủy Yên hai người đến cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, bọn hắn có tu vi cao nhất bất quá là cảnh giới thất phẩm Địa Tiên mà thôi.
- Các ngươi đã không muốn nói, ta nghĩ cũng không cần thiết giữ lại mạng của các ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, giết ra.
- Tần sư huynh mang theo Lạc Thủy Yên cùng Thiên Hân Nhi đến tầng cao nhất.
Một tên đệ tử quát.
- Hừ!
Mục Vân lười nhác so đo với những người này, lao tới tầng trên.
Mười mấy tên đệ tử còn lại thấy cảnh này đều sợ run tim mất mật.
Tên đệ tử vừa rồi kia thế nhưng là thất phẩm Địa Tiên, thế mà bị Mục Vân ra một kiếm giải quyết.
Mục Vân này quá mạnh rồi.
Cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, tiến cảnh thần tốc, thực lực mạnh mẽ, Thiên Kiếm lâu sắp biến thiên rồi.
Mà giờ phút này, đám người còn thừa như bọn hắn lại không có thời gian đi suy nghĩ những chuyện này.
Đám mộc nhân kia đang tiếp tục vây giết lên.
Bọn hắn không có thiên hỏa có thể thiểu rụi đám kia, chỉ có thể thông qua thực lực mình đánh giết đám mộc nhân.
Mục Vân giờ đã đi tới tầng thứ tư.
Theo đạo lý mà nói, bên người Tần Thiên Vũ giờ phút này hẳn là còn có mười mấy người bồi bạn, Mục Vân vẫn che giấu khí tức của mình, đến tầng thứ tư.
Nhưng giống như tầng thứ ba, bên trong tầng thứ tư vang lên tiếng đánh nhau.
Lại có mười mấy người bị lưu lại nơi này.
Thế nhưng lần này, đối thủ trước mặt bọn hắn không phải còn là đám mộc nhân, mà là một cái cây.
Một gốc cây sinh trưởng ở trong lầu các.
Thấy cảnh này, Mục Vân giật mình.
Cây này, cao bất quá mười mấy mét, thế nhưng lại có bề ngoài gần trăm mét, cơ hồ chiếm cứ một nửa diện tích bên trong tầng thứ tư.
Mà giờ khắc này, nhánh cây đang điên cuồng tán loạn đang điên cuồng phát động công kích ngăn cản những đệ tử kia.
Đến mức này, Mục Vân phát hiện bên người Tần Thiên Vũ hiện tại chắc chỉ có Lạc Thủy Yên và Thiên Hân Nhi hai người.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân giết ra.
Đám người lần nữa nhìn thấy Mục Vân, nhịn không được hô lên.
- Đừng để hắn đi qua.
- Giết hắn!
Hai tên đệ tử mở lời.
Hai người vừa dứt lời, xông ra.
- Trần Xa, ngươi ở bên trái!
- Tốt, Côn Minh, ngươi ở bên phải, ngăn hắn lại, nhất định không thể để cho hắn đi qua.
- Ta hiểu rõ.
Hai người bọn họ chính là phụ tá đắc lực của Tần Thiên Vũ, đều là cảnh giới bát phẩm Địa Tiên, chỉ bất quá không có chìm đắm thời gian lâu dài trong cảnh giới như Truy Vô Tình và Lạc Thủy Yên.
Giờ phút này nhìn thấy Mục Vân lại dám can đảm xông vào, hai người đương nhiên giết ra.
Phốc phốc...
Chỉ trong chốc lát, đám người còn chưa nhìn thấy bất kỳ tràng cảnh gì, đột nhiên, hai tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, thi thể hai người đã rơi xuống đất.
Bóng dáng Mục Vân lại đã biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong toàn bộ tầng thứ tư yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
Thậm chí một tên đệ tử bị gãy mất một tay cũng quên đi đau đớn.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Mục Vân lắc mình một cái, hai người liền... Chết! Ông trời ơi...
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy như bị điên, hoàn toàn không biết vì sao.
Mục Vân cứ như vậy giết hai người, đây quả thực là... Không thể tưởng tượng nổi.
Mà giờ khắc này, Mục Vân mới không có tâm tình này đi quan tâm ý nghĩ trong lòng bọn họ.
Đệ tử phổ thông cảnh giới bát phẩm Địa Tiên căn bản không tạo được bất kỳ uy hiếp gì đối với hắn.
Trừ phi đệ tử phổ thông cảnh giới cửu phẩm Địa Tiên mới có thể ngăn lại hắn.
Thiên tài, tuyệt thế kỳ tài, yêu nghiệt, Thiên Thánh tư chất.
Bốn đẳng cấp thiên tài, hắn chính là Thiên Thánh tư chất, đó chính là có năng lực vượt cấp đánh giết.
Thiên tài ở trước mặt hắn, không đáng giá nhắc tới.
Tuyệt thế kỳ tài chỉ có thể tạo thành một ít quấy rối.
Mà yêu nghiệt chẳng qua là phí một chút thời gian mà thôi.
Đến mức Thiên Thánh tư chất, hắn đến bây giờ còn không có gặp được.
Đi thẳng tới tầng thứ năm, Mục Vân còn chưa tới tầng thứ năm, đã nghe được từng tiếng thở dốc.
Tiếng thở dốc kia đến từ một nam một nữ.
Trong nháy mắt nghe được tiếng thở dốc, đáy lòng Mục Vân xiết chặt.
Tới chậm sao?
Nếu thật tới chậm, tội hắn đáng chết vạn lần.
Lao nhanh đến tầng thứ năm, cảnh tượng nhìn trước mắt, Mục Vân lại giật mình.
Tình huống như thế nào?
Giờ phút này bên trong tầng thứ năm, quần áo Lạc Thủy Yên toàn thân vỡ thành cặn bã, cả người nằm rạp trên mặt đất, mà Tần Thiên Vũ thì đứng ở phía sau, không cần nói cũng biết hai người đang làm chuyện gì.
Mà đổi thành một bên, Thiên Hân Nhi lại bị gác lại ở một bên, sắc mặt đỏ bừng, quay mặt qua chỗ khác, thẹn quá hoá giận.
Hai gia hỏa này đến bây giờ còn có tâm tình làm loại chuyện này?
Mục Vân chỉ cảm thấy tròng mắt của mình đều muốn trừng ra ngoài.
Hai gia hỏa này, cũng quá... Kình bạo đi.
- A...
Giờ phút này, Lạc Thủy Yên nằm rạp trên mặt đất, đầu chạm đất, vừa rồi nhìn phía sau, trong nháy mắt nhìn thấy Mục Vân, kêu to lên.
Tần Thiên Vũ bị một tiếng kêu sợ hãi này làm cho giật mình, quay người, nhìn thấy Mục Vân, cũng trợn mắt hốc mồm.
- Mục Vân.
Tần Thiên Vũ nhấc quần lên, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo sát cơ.
- Sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác chạy đến ngay lúc này.
Tần Thiên Vũ nhìn Mục Vân, trong mắt dạt dào sát cơ.
- Các ngươi thật đúng là kỳ hoa, lúc này còn có tâm tình làm loại chuyện này.
Mục Vân giờ lại thảnh thơi đi đến trước người Thiên Hân Nhi, giải khai trói buộc.
- Mục Vân, Cương ca hắn...
- Ta đều biết, sau này lại nói.
Đều biết rồi?
Thiên Hân Nhi nghĩ đến sự quỷ dị xuất hiện ở trên đoạn đường, hiểu được.
- Mục Vân, nguyên lai là ngươi.
Tần Thiên Vũ giờ cũng hiểu rõ.
Đoạn đường này đi tới phát sinh tình huống quỷ dị, đều bởi vì Mục Vân theo đuôi.
Liên tưởng đến Mục Vân tinh thông trận pháp, cái này không khó tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận