Vô Thượng Thần Đế

Chương 1780: Hi vọng kỳ tích tiếp tục phát sinh

Đệ tử ngũ đại tông môn muốn thông qua Kim Tiên Lệnh mình đoạt được giảm bớt cung phụng mà tông môn nộp lên trên, mà bọn hắn thì muốn thông qua Kim Tiên Lệnh cầm tới thân phận tiến vào nội minh.
Mà cùng lúc đó một bên khác, Mục Vân mang theo Thiên Hân Nhi rời khỏi mộc thành, đã ra huyễn trận.
Bát kể bên trong lầu các ẩn giấu cái gì, cũng tuyệt đối không phải hắn có thể chưởng khống, Mục Vân vô cùng xác định điểm này.
Đã như vậy, hắn cũng căn bản không có khả năng dò xét bí mật ở trong đó, dứt khoát rời đi.
Mà thấy cảnh này, Mục Vân hơi hơi cười một tiếng.
Hắn đã đi ra huyễn trận, thế nhưng đám người Dịch Dữ Chi còn ở bên trong thành trì, muốn rời khỏi thành trì, nhất định phải đi qua ày huyễn trận.
Đã như vậy...
Tâm tư Mục Vân khẽ động, quay người trở về, tiến vào bên trong đại trận, bắt đầu công việc lu bù.
Trọn vẹn qua nửa ngày thời gian hiện lần mới xuất.
Mà lúc này, nhìn thấy Mục Vân thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, Thiên Hân Nhi càng buồn bực.
- Ngươi đi làm cái gì?
Nhìn Mục Vân, Thiên Hân Nhi nghi ngờ hỏi.
- Không làm gì, chỉ cho bọn hắn một chút phiền toái nhỏ, mặc dù giết không được Dịch Dữ Chi, thế nhưng chí ít có thể làm cho hắn tổn thất không ít hảo thủ.
Nghe đến lời này, Tiểu Thất cười khanh khách nói:
- Cha thật là xấu, hắc hắc...
- Được rồi, đi thôi!
Mục Vân lại sờ sờ đầu Tiểu Thất, cười nói:
- Tốt, cha là đại phôi đản, ngươi là tiểu phôi đản.
Ba người kết bạn rời đi nơi đây.
- Đúng, tẩu tử, ta còn không có hỏi ngươi, chuyện Cương ca đến cùng là thế nào?
Mục Vân lúc này mới hỏi Thiên Hân Nhi về chuyện của Nhậm Cuong Cương.
- Hắn...
Nhắc đến Nhậm Cương Cương, sắc mặt Thiên Hân Nhi buồn khổ.
- Ta và Cương ca tiến vào Kim Tiên di chỉ, gặp nhau ở bên trong một ngọn núi lửa, phát hiện rất nhiều linh thạch thuộc tính ‘Lửa’, đủ loại đều tồn tại, hai người chúng ta bắt đầu khai thác, về sau gặp đám người Dịch Dữ Chi, bọn hắn phát hiện bên trong hỏa sơn có gì đó quái lạ, bảo chúng ta mở đường, Cương ca và mấy tên sư đệ đều bị bọn hắn đẩy vào bên trong một tòa nham tương...
- Nham tương? Hỏa sơn quần (Dãy núi lửa)?
Nghe đến lời này, Mục Vân mở lời:
- Ở nơi nào, hiện tại mang ta đi đến đó.
- Hiện tại?
Thiên Hân Nhi lại lắc đầu nói:
- Hiện tại không cách nào tiến vào bên trong.
- Xảy ra chuyện gì?
- Mấy người cương ca bọn họ bị ép vào bên trong nham tương, kết quả từ trong nham tương bắn ra rất nhiều hỏa tích dịch (rắn mối lửa), những hỏa tích dịch kia có lực công kích cực mạnh, mà lại có hỏa diễm bảo vệ ngoài thân, rất khó giết chết.
Nghe đến lời này, hai tay Mục Vân ôm vai, suy tư.
- Ta vẫn còn muốn đi xem một chút.
Cuối cùng, Mục Vân vẫn quyết định.
- Ngươi hoài nghi...
- Tóm lại, không có nhìn thấy thi thể, ta không tin Nhậm Cương Cương sẽ chết.
Mục Vân chém đinh chặt sắt nói:
- Hắn không dễ dàng chết như vậy đâu.
Nghe đến lời này, trong mắt Thiên Hân Nhi hiện ra một tia ánh rạng đông hi vọng.
- Thật sao?
- Ta cũng không xác định.
Mục Vân chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, trong lòng Mục Vân đắng chát không thôi.
Hắn thật không xác định, Nhậm Cương Cương và Cừu Xích Viêm hai người lúc trước chính là hai hộ vệ tri kỷ bên người phụ thân.
Dựa theo tâm tư phụ thân suy nghĩ, hai gia hỏa này có thể trở thành hộ vệ tri kỷ của hắn, tóm lại là có chỗ không tầm thường.
Dễ dàng chết như vậy, sao phụ thân có thể coi trọng hai người?
- Tốt, bây giờ ta dẫn ngươi đi.
Nghe đến lời này, hi vọng trong mắt Thiên Hân Nhi càng ngày càng tăng.
Mục Vân quả nhiên là một gia hỏa có thể cho người ta nhìn thấy kỳ tích.
Sớm ở trước đó, Nhậm Cương Cương đã nói qua, Mục Vân gia hỏa này rất thích cho người ta kinh hỉ.
Nghe Nhậm Cương Cương miêu tả đủ loại chuyện trước đó của Mục Vân, Thiên Hân Nhi cũng càng thêm xác định, Mục Vân thật có thể mang cho người ta kỳ tích.
Chuyện người khác làm không được, không có nghĩa hắn không được.
Mà nơi đó là một dãy núi lửa, trên người Mục Vân tồn tại bốn loại thiên hỏa, đối mặt những hỏa tích dịch quỷ dị kia, hẳn là sẽ có cách nào đó để chống lại.
Đã như vậy, vậy thì đánh cược một lần.
Thiên Hân Nhi cấp tốc dẫn đường.
Đi trên đường, tâm tình Thiên Hân Nhi rõ ràng tốt lên rất nhiều.
- Tiểu Thất, ngươi vì cái gì gọi Mục Vân là cha?
- Bởi vì hắn là cha ta!
Tiểu Thất ngây thơ nói:
- Nhân loại các ngươi không phải đều hô cha là cha, hay phụ thân sao? Cha còn nhỏ tuổi, cho nên ta gọi hắn là cha.
- Khanh khách...
Nghe được lời nói trẻ con của Tiểu Thất, Thiên Hân Nhi cười khanh khách, nhìn về phía Mục Vân:
- Không nghĩ tới, ngươi lại có hài tử.
- A?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại hơi đỏ mặt.
- Tiểu Thất, lại nói bậy, cha cũng không phải mang thai ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, Tiểu Thất lại che miệng.
Ô ô ô, không lên tiếng nữa.
- Dọa tiểu hài tử, ngươi cũng thật là.
Thiên Hân Nhi nhìn Mục Vân nói:
- Ta biết, ngươi trước kia có một trứng rồng trên người, đây cũng là... Thần Long chân chính.
- Bất quá, ta có thể nói cho ngươi, Thần Long chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết của Tiên giới, có rất ít người chân chính gặp được, cho nên...
- Ta đương nhiên hiểu rõ.
Mục Vân nhìn Tiểu Thất, gật đầu nói:
- Bất kỳ kẻ nào cũng không thể tổn thương đến nàng.
- Bất quá, Nhậm Cương Cương thế mà nói việc này cho ngươi, xem ra, trên miệng hắn nói cố kỵ, nhưng trong lòng thì thành thật xem ngươi như người một nhà.
Nghe được Mục Vân trêu chọc, Thiên Hân Nhi hơi đỏ mặt, không lên tiếng nữa.
Ba người kết bạn mà đi, dần dần tiến lên phía trước.
Bên trong Kim Tiên di chỉ, thủy chung là bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, cho nên không có phân chia ban ngày đêm tối, mặc dù là như thế, hai người không sai biệt lắm đuổi một ngày một đêm mới đi tới dãy núi lửa mà Thiên Hân Nhi nói tới.
Nơi này đúng là một vùng núi lửa.
Từng núi cao ngàn mét, cơ hồ từ chân núi đến đỉnh núi, đều có hỏa diễm quay xung quanh, cho dù ở phía dưới cách nơi đó đến vạn mét, khí lãng cực nóng vẫn phô thiên cái địa lao tới.
- Ừm?
Thấy cảnh này, Thiên Hân Nhi hơi hơi sững sờ.
- Thế nào?
Nhìn thấy Thiên Hân Nhi sững sờ, Mục Vân mở lời.
- Tựa hồ có người đi vào rồi?
Thiên Hân Nhi chậm rãi nói:
- Chúng ta trước đó ở đây cũng không phải bộ dáng này, những hỏa tích dịch kia mặc dù là bị đám người Dịch Dữ Chi giết không ít, thế nhưng thi thể xa xa không có nhiều như vậy.
Có người đi vào rồi?
Mục Vân lại cảm thấy không lành.
Đã có người có thể từ nơi này đi vào, nói rõ, chỉ sợ thực lực cùng thủ đoạn người này còn muốn hơn Dịch Dữ Chi một bậc.
Mục Vân nhìn xung quanh, từng sơn lâm thấp bé, cây cối thô to, rừng cây rậm rạp.
Đi tới trong rừng, Mục Vân bắt đầu bố trí một tòa trận pháp.
- Ta ở chỗ này lưu lại một trận pháp mô hình nhỏ, ngươi cứ trốn ở bên trong thân cây, đầy đủ ngươi hoạt động, vừa hay cũng là tiêu hóa một chút hiệu lực của Hồng Ngọc Hỏa Xà Quả.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Dùng thực lực ngươi bây giờ rất khó chống cự hỏa diễm trong này, cho nên...
- Ta biết.
Thiên Hân Nhi mở lời:
- Ta ở chỗ này chờ, chỉ là... Hi vọng nếu như còn Cương ca sống, ngươi và hắn... cùng về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận