Vô Thượng Thần Đế

Chương 1781: Hỏa Diệm Sơn mạch

Nhìn thấy ánh mắt Thiên Hân Nhi, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Bố trí xong hết thảy, Mục Vân phi thân lên.
Dùng cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên hiện tại của hắn, trước mắt ít nhất gặp được đệ tử đỉnh tiêm của ngũ đại Thanh Đồng cấp thế lực cũng có sức đánh một trận.
Tỷ như Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình là tồn tại đỉnh tiêm bên trong Thiên Kiếm lâu, chính là cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên.
Mà hắn trước mắt cần cẩn thận chỉ là một ít đệ tử của Tam Cực Thiên Minh.
Lần này tiến vào bên trong Kim Tiên di chỉ, Tam Cực Thiên Minh có hơn vạn tên ngoại minh đệ tử, thực lực kém nhất cũng là ngũ phẩm Địa Tiên, mạnh nhất càng là ngũ cảnh giới phẩm Thiên Tiên.
Ngũ phẩm Thiên Tiên.
Võ giả cảnh giới Thiên Tiên ngưng tụ Nguyên Anh, mỗi một phẩm đề thăng, đều là một bộ phận thân thể Nguyên Anh biến hóa, có thể nói, là một loại đề thăng về bản chất.
Cho nên, từ nhất phẩm đến ngũ phẩm, năm phẩm cấp chênh lệch, mỗi một phẩm, có thể nói là bằng mười lần chênh lệch của mỗi một phẩm cảnh giới Nhân Tiên, Địa Tiên trước đó.
Giống như Dạ Như Huyết lần trước hắn nhìn thấy.
Người này chính là xếp hạng trước ba ngoại minh Tam Cực Thiên Minh, cảnh giới ngũ phẩm Thiên Tiên.
Mục Vân từ đầu đến cuối không thể không nhớ, thời điểm đối mặt tên kia, toàn thân trên dưới hắn cảm nhận được áp lực.
Đủ để xưng là mạnh đến không cách nào phản kháng.
Cho dù hiện tại, Mục Vân vẫn nói, lần nữa nhìn thấy Dạ Như Huyết, hắn vẫn không có năng lực phản kháng.
Nhất phẩm Thiên Tiên và ngũ phẩm Thiên Tiên chênh lệch quá lớn.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, thế nhưng đây chính là sự thật.
Mục Vân sáng tỏ thực lực của bản thân.
Bá bá bá...
Trong lúc phi tốc tiến vào dãy núi lửa, Mục Vân đã bảo Tiểu Thất tiến vào bên trong Tru Tiên Đồ, thuận tiện tâm sự với Quy Nhất, tìm lão già gây phiền phức.
Mục Vân cô đơn chiếc bóng bay lượn bên trong dãy núi lửa.
Rống...
Đột nhiên, một tiếng gào thét trầm thấp vang lên.
Phía trước bên cạnh Mục Vân có một thân ảnh thoát ra.
Toàn thân thân ảnh kia bị ngọn lửa bao trùm, lân giáp như đá nhô ra, từng khối ở trên người có hỏa diễm đốt cháy, thân thể đều bị lửa bao phủ.
Thấy cảnh này, Mục Vân nháy mắt tránh né.
Nhưng đã muộn!
Quái vật bốn chân như là thằn lằn bị phóng đại mấy chục lần há to miệng nuốt hắn vào trong bụng.
Oanh...
Chỉ sau một khắc, tam ba chỉ ấn oanh ra, từng tiếng ầm ầm vang lên, bóng dáng Mục Vân đi ra từ trong miệng kia hỏa tích dịch bốn chân.
Một tiếng rống thống khổ vang lên.
Mục Vân nhìn hỏa tích dịch bốn chân phía dưới.
Chiều cao trăm mét, cái đuôi cũng dài trăm thước, bốn cái móng vuốt như là quạt hương bồ chộp vào bên trên mặt đất, trong lúc phun ra nuốt vào tràn đầy hỏa diễm.
Đây chính là hỏa tích dịch mà Thiên Hân Nhi nói tới.
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân xuất hiện ý cười.
- Nhận lấy cái chết!
Không nói hai lời, thiên hỏa bất ngờ ngưng tụ trong tay, chính là Dị Nguyên Hàn Hỏa!
Dị Nguyên Hàn Hỏa ngưng kết thành một đầu Hỏa Long, chớp xuống.
Nhiệt độ băng lãnh đến cực hạn khuếch tán ra.
Gió thổi qua, thân thể hỏa tích dịch bị ngọn lửa bao phủ nát bấy.
Thấy cảnh này, Mục Vân không do dự, tiếp tục đi tới.
Tiếp theo, Mục Vân lại cẩn thận gấp đôi.
Vẻn vẹn ở bên ngoài đã xuất hiện đại gia hỏa phản ứng nhanh như vậy, ở bên trong... Sẽ còn xuất hiện cái gì?
Mục Vân không biết được.
Nhưng cẩn thận cũng không sai.
Tiếp tục tiến lên, Mục Vân phát hiện, dãy núi lửa có diện tích rộng lớn, càng đi chỗ sâu, sơn mạch càng cao.
Không nghĩ tới bên trong Kim Tiên di chỉ bị nước biển bao phủ thế mà lại còn đản sinh ra Hỏa Diệm Sơn cốc loại này, quả thực quá khó tưởng tượng.
Mà Mục Vân hiện tại cũng không có tâm tình đi quan sát sự hùng vĩ này.
Toàn bộ tâm tư đặt ở phía trên nhất cử nhất động xung quanh, Mục Vân càng thêm tỉnh táo.
- Giết!
Ngay khi Mục Vân chuẩn bị tiếp tục thâm nhập sâu vào trong, phía trước có truyền đến từng tiếng la giết.
- Tất cả mọi người nghe lệnh, toàn bộ tập kết thành trận pháp, vây quanh hỏa tích dịch to lớn này, nhớ, tận lực công kích bốn cái móng vuốt của nó, không thể để cho hắn bắt chạy thoát.
Một tiếng quát khàn cả giọng vang đến bên trong lỗ tai Mục Vân.
Nghe được tiếng này, Mục Vân chỉ cảm thấy lỗ tai đều bị rung ra tiếng sấm.
Chậm lại tốc độ, Mục Vân xông lên phía trước, nhìn trước mắt cảnh tượng, nhất kinh.
Hơn trăm người xúm lại cùng một chỗ, vây quanh một con hỏa tích dịch, bắt đầu công kích.
Bốn trảo hỏa tích dịch kia quả thật có thể xưng cự vô bá.
Thân thể dài trọn vẹn ngàn mét, mỗi một khối nhô lên trên thân thể đều có một khối tảng đá to bằng vại nước.
Vừa nhìn vào con quái vật khổng lồ này cũng đã làm cho người ta cảm thấy rất khủng bố.
Mục Vân tựa ở đằng sau một ngọn núi, khí tức nham tương cực nóng khiến cho hắn phải phát ra Tiên khí phòng hộ mới có thể ngăn cản được, thế nhưng đối với hắn mà nói, lại là mưa bụi.
Nhìn về đám người phía trước, Mục Vân bình ổn hô hấp.
- Giang Diễm, ngươi cần phải cam đoan chúng ta lần này nhất định có thu hoạch, nếu không... Hao phí khí lực lớn như thế, ta còn chết mấy tâm phúc, đây chính là không có lời.
Trong đám người phía trước nhất, hai thân ảnh một trái một phải, đứng giữa không trung.
Một người trong đó, râu tóc bạc trắng, nhìn cả người giống như thiếu niên tóc trắng, nhưng khí tức toàn thân cường hoành lại dập dờn ra xung quanh, khiến người ta cảm thấy không thể khinh thường.
Mà đổi thành một người, nhìn qua dáng người mạnh mẽ, trên mặt mang theo mỉm cười, từ đầu đến cuối cho người ta một loại cảm giác rất thân thiết.
- Diệp Vô Tình, ngươi trước đừng có gấp, dù sao cũng là đứng hàng trước mười ngoại minh Tam Cực Thiên Minh, chút lòng kiên trì cũng không có sao?
Nam tử dáng người mạnh mẽ chậm rãi cười nói:
- Ngươi cần biết, đầu thằn lằn to lớn này cường đại không chỉ gấp mười lần so với đám thằn lằn trước đó chúng ta gặp phải, cái này cho thấy, chúng ta đã đến hạch tâm của dãy núi lửa, hết thảy sắp rõ ràng.
- Ngươi ta đều hiểu rõ chỗ này chỗ đặc thù chứ?
- Ừm!
Nghe đến lời này, Diệp Vô Tình chậm rãi gật đầu nói:
- Cũng chính là Giang Diễm ngươi, đổi lại mấy vị trước mười khác, ta quả quyết không có hợp tác cùng bọn hắn.
- Đã như vậy, hai người chúng ta cũng nên xuất thủ.
Vừa dứt lời, hai người nhất thời lao tới.
Trong tay nam tử gọi Diệp Vô Tình xuất hiện một thanh trường thương.
Thực sự khó có thể tưởng tượng, một người thanh tú như thế mà lại sử dụng thương làm binh khí. Thực sự làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Mà trong tay Giang Diễm kia thì xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm dài hơn ba thước, toàn bộ thân kiếm mang theo tia sáng bạc lăng lệ, xem qua đã biết không tầm thường.
Hai thân ảnh vừa chạm vào tức tách ra, mỗi người lao nhanh đến một phương hướng.
- Giết!
Cơ hồ đồng thời, hai người đồng loạt xuất thủ.
Vụt...
Một đạo kiếm mang xuất hiện, trong tay Giang Diễm phát ra kiếm mang phô thiên cái địa, nhìn như là một mặt trời nhỏ, tản ra kiếm khí nồng đậm, chiếu sáng cả mặt đất.
Vụt...
Lại một âm thanh vang lên, kiếm mang rơi xuống, xuất hiện một kiếm ảnh to lớn, xoẹt một tiếng, trảm trên lưng thằn lằn to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận