Vô Thượng Thần Đế

Chương 1788: Hỏa nghĩ khổng lồ (1)

(Hỏa nghĩ = kiến lửa)
Dù cho là đoạn kiếm, một đoạn kiếm thanh này cũng rất không tầm thường.
Nắm trong tay, Mục Vân đưa Tiên khí thăm dò vào trong thân kiếm, một cỗ lực lượng mênh mông, úp vào trong mặt.
Thấy cảnh này, Mục Vân giật mình.
Kiếm này rất tốt.
Mặc dù là đoạn kiếm, thế nhưng không có bị chỗ đứt gãy ảnh hưởng, giống như kiếm hoàn chỉnh không bằng đứt gãy hiện tại.
Chỗ đứt gãy vừa hay để thanh kiếm hoàn mỹ.
Thấy cảnh này, Mục Vân âm thầm tán thán.
Không nghĩ tới, hắn nhường đi thế mà nhường ra như vậy một thanh kiếm tốt.
Thanh kiếm này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là thiên cấp Tiên khí.
Bất động thanh sắc thu đoạn kiếm vào bên trong không gian tiên giới, Mục Vân không thể không thừa nhận, bi vì Tiểu Thất phá xác mà ra, bảo bối trên người hắn hiện tại chỉ có một thanh đoạn kiếm này.
Khi Mục Vân thu hồi đoạn kiếm, từng đợt âm thanh nho nhỏ đột nhiên vang lên từ bên trong đoạn kiếm.
Mục Vân giật mình.
Lập tức lại cảm giác được đoạn kiếm an định, Mục Vân chậm rãi nói:
- Thôi thôi, đã như vậy, vậy gọi ngươi là... U Ngữ Kiếm đi, u ngữ...
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn bệ đá, chậm rãi nói:
- Trận pháp đã bị phá, chúng ta nên đi vào.
- Ừm!
- Tốt!
Diệp Vô Tình nhìn Mục Vân, khẽ cười nói:
- Ta quả nhiên càng ngày càng hiếu kỳ về ngươi, bất quá dùng tài năng của ngươi, mặc kệ Nhất Diệp kiếm phái hay Thiên Kiếm lâu, cũng không đủ để ngươi thi triển, vẻn vẹn bằng vào thiên phú về trận pháp của ngươi, đi vào bên trong Tam Cực Thiên Minh ta cũng đủ để được trưởng lão nội minh nhìn trúng.
- Nếu có cơ hội, ta có thể tiến cử cho ngươi, bái vào bên trong Tam Cực Thiên Minh chúng ta.
Nghe đến lời này, Mục Vân hơi hơi cười nói:
- Đa tạ ý tốt.
- Nhưng ta vẫn thích đi một bước in một cái dấu chân.
- Có ý tứ!
Giang Diễm cũng cười nói:
- Ngay từ đầu, ta còn tưởng rằng ngươi cố lộng huyền hư, để hai người chúng ta xem trọng ngươi, hiện tại xem ra chúng ta không thể không xem trọng ngươi.
- Vị bằng hữu kia của cgươi nào thật may mắn, lọt vào mắt xanh của ngươi, liều chết tới cứu hắn, lần này nếu có thể giúp được một tay, chúng ta cũng sẽ viện thủ.
- Vậy ta trước cám ơn các ngươi.
Mục Vân giờ phút này biểu hiện khiêm tốn.
Nhưng hắn cũng không có nhiều ý thân cận hai người.
Hai người này sở dĩ không có xem thường mình, là bởi vì hắn thể hiện ra thiên phú về trận pháp.
Mà đến bây giờ cũng không thể nói, hai người này có hảo cảm đối với hắn.
Mà lần này Mục Vân hạ quyết tâm đến tìm Nhậm Cương Cương, cho nên, trước khi không tìm được Nhậm Cương Cương, không nên gây phiền toái.
Tiếng rầm rầm rầm vang lên, bệ đá dần dần mở ra.
Một đường ánh sáng bay lên không.
Nhìn thấy ánh sáng, mọi người nhất thời kinh ngạc.
- Cái này...
Mục Vân nhìn thấy đám người kinh ngạc nghi hoặc lo lắng, không nói hai lời, nhảy xuống.
Diệp Vô Tình và Giang Diễm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười khổ.
- Xem ra hai chúng ta còn không có thẳng thắn bằng gia hỏa này.
- Chỉ sợ hắn không phải thẳng thắn, mà cứu người sốt ruột, thật muốn biết, vị bằng hữu kia của hắn đến cùng là ai, có thể kết giao bằng hữu như vậy, thực sự may mắn.
- Thế nào? Diệp Vô Tình, ngươi cũng muốn làm bằng hữu với hắn?
Nghe đến lời này, Diệp Vô Tình cười ha ha một tiếng nói:
- Nếu có thể, làm sao không?
Trong lúc trả lời, Diệp Vô Tình nhảy vào đến bên trong ánh sáng, biến mất không thấy gì nữa.
Giang Diễm đuổi theo.
Lần lượt từng thân ảnh nối đuôi nhau mà vào, tiến vào phía dưới.
Trong lúc rơi xuống, đám người có thời gian ngẫm lại.
Cột sáng dọc theo bệ đá, cao khoảng chừng mấy ngàn thước.
Thẳng đến cuối cùng, ước chừng đi qua nửa khắc đồng hồ thời gian, đám người mới rơi xuống lòng đất.
Cũng may dọc theo con đường này không có gì nguy hiểm.
Sai khi một nhóm đám người rơi vào đến phía dưới lại nhìn thấy, dưới trận pháp bệ đá chính là một mảnh khu vực trống trải.
Bất quá khu vực chính giữa lại xuất hiện một tòa cung điện.
Cả tòa cung điện cao khoảng chừng trăm mét.
Mà lại dùng gạch đỏ ngói đỏ, khoảng cách rất xa, cho người ta một loại cảm giác đánh vào thị giác rất mạnh.
- Xem ra cố gắng trước đó không tính uổng phí, nơi này, hẳn là không đơn giản như vậy.
- Nói không chừng có Kim Tiên Lệnh đây.
Diệp Vô Tình và Giang Diễm nhìn nhau, mỉm cười.
- Ừm? Mục Vân đâu?
Hai người giờ đồng thời lên tiếng, Mục Vân nhảy xuống trước mặt bọn họ, thế nhưng người đâu?
- Đi!
Hai người sải bước, bay về phía cung điện kia.
Đã đi đến một bước này, bọn hắn cũng không hi vọng phát hiện vật gì tốt lại bị Mục Vân cướp đoạt tiên cơ.
Nhưng đám người tới gần đại điện mới phát hiện, Mục Vân giờ đang đứng ở trước đại điện, nhìn về phía trước.
- Ừm?
Nhìn thấy Mục Vân đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, mọi người nhất thời cẩn thận.
Không phải lại có huyễn trận nữa đó chứ?
Từ từ, Mục Vân xoay người, nhìn đám người nói:
- Các ngươi cảm giác được trải nghiệm gì không giống bình thường không?
Vừa nghe lời này, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu.
Diệp Vô Tình nhíu mày lại, nói:
- Nơi này... Trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều?
- Ừm!
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời cảm giác, tựa hồ thật có loại cảm giác này.
- Ừm, không sai!
Giang Diễm cũng gật đầu.
- Các vị cẩn thận một chút!
Mục Vân vừa dứt lời, một bước bước vào bên trong đại điện.
Nhìn thấy Mục Vân cử động lớn mật, mọi người xung quanh đều thổn thức.
Gia hỏa này thật dám tiến vào bên trong.
- Đi!
Diệp Vô Tình và Giang Diễm cũng không do dự, bước ra một bước, tiến vào trong đó.
Oanh...
Tiếng nổ tung trầm muộn vang lên bên tai mọi người.
Loại nổ tung này cũng không phải nhằm vào bọn họ công kích, mà lao thẳng tới trên đầu tất cả mọi người bọn hắn.
Thấy cảnh này, đám người cũng hơi hơi sững sờ.
Trên mặt đất bên trong đại điện, cơ hồ cách mỗi mười mét, sẽ xuất hiện một cột lửa.
Hỏa trụ cao hơn một mét, từ lòng đất phun ra hỏa diễm, giống như suối phun, chỉ là suối phun này chính là suối phun hỏa diễm.
Bên trong đại điện lúc sáng lúc tối, hỏa diễm phun ra, cảnh trí hỏa diễm bao la hùng vĩ tinh tế xen vào nhau, cho người ta một loại cảm giác rất hư ảo.
Mà đại điện này chí có một con đường thông đến cùng, từ cửa vào có thể nhìn thấy, lại hướng chỗ sâu thì vẫn y như thế.
Tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Mục Vân tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đứng ở bên trong đại điện, nhìn về phía trước, Mục Vân càng phát giác, nơi này... Có lẽ cũng có Kim Tiên Lệnh.
Đi ra một bước, Mục Vân nhìn về phía trước, cẩn thận từng li từng tí.
Rầm rầm rầm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận