Vô Thượng Thần Đế

Chương 1789: Hỏa nghĩ khổng lồ (2)

Tiếng nổ tung trầm thấp từ đầu đến cuối vang lên dưới chân, Mục Vân hiện tại tập trung nhìn bốn phía, Hắc Dận Kiếm phóng ra hắc mang nhàn nhạt.
Chẳng biết tại sao, theo hắn càng đi vào bên trong, đại điện trở nên càng thêm u ám.
Mục Vân càng thêm cẩn thận.
Bá bá bá...
Trong chốc lát, khi tất cả mọi người tiến vào bên trong đại điện, bên trong từ nham tương suối phun có xuất hiện lần lượt từng thân ảnh.
Lần lượt từng thân ảnh với toàn thân cao thấp màu lửa hồng, khí tức cực nóng, theo những thân kia xuất hiện, khiến cho nhiệt độ bên trong đại điện đều tăng lên.
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân mang theo một tia âm trầm, bước ra một bước, thân thể lăng không.
Mà dưới chân, đã bị những thân ảnh màu lửa hồng chiếm cứ.
Con kiến!
Một con kiến khổng lồ màu đỏ như lửa.
Thân thể những con kiến rất to lớn, mà toàn thân cao thấp lấp lánh tia lửa, quan trọng nhất là, những hỏa quang đang thiêu đốt kia vây quanh toàn thân cao thấp những con kiến to, như là chiến giáp.
Thấy cảnh này, các đệ tử Tam Cực Thiên Minh bay lên.
Hưu hưu hưu...
Mà những con kiến to lớn kia từng con quơ tay chân, tốc độ cực nhanh, đánh thẳng đến đám người.
Tiếng lốp bốp vang lên, từng con kiến to lớn, biến thành hỏa cầu phủ đầy màu đỏ của lửa.
Đông đông đông...
Tiếng nổ tung vang lên, tốc độ của những con kiến kia vượt qua mọi người nhận biết, nhanh chóng quật khởi, nháy mắt dẫn lửa đốt mấy tên đệ tử Tam Cực Thiên Minh.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những đệ tử Tam Cực Thiên Minh kia thậm chí còn không tới kịp phản ứng, toàn thân cao thấp đã hiện ra ánh lửa, cả người triệt để bị ngọn lửa đốt cháy.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, Diệp Vô Tình và Giang Diễm dùng hết toàn lực, tận lực giảm bớt thương vong.
Mà xung quanh thân thể Mục Vân hiện tại diễn hóa ra bốn cánh tay.
Những Hỏa nghĩ khổng lồ đánh thẳng tới bị một tay một con, vồ nát.
Máu tươi màu lửa đỏ chảy đầy, nổ lốp bốp.
- Ừm?
Diệp Vô Tình giờ phút này cũng chú ý tới Mục Vân.
- Thiên hỏa!
Nhìn thấy Mục Vân cử động, Diệp Vô Tình khẽ quát.
Hắn không nghĩ tới, trên người Mục Vân thế mà mang theo thiên hỏa.
Quả thật không thể tưởng tượng.
Ngay sau đó, càng để hắn không nghĩ tới là, bàn tay Mục Vân vung lên, những kiến lửa kia lúc này căn bản không tiếp cận được hắn.
Bọn nó cũng sợ bốn xúc tu do bốn thiên hỏa hóa thành bốn phía thân thể Mục Vân.
Mục Vân lại nhìn về phía trước, thân ảnh rơi xuống, bước ra một bước, tiếp tục đi tới chỗ sâu.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, Giang Diễm và Diệp Vô Tình tự nhiên gấp gáp.
- Gia hỏa này, tự mình tiến vào.
Giang Diễm nhịn không được nói.
- Hắn lại không cần thiết lại trợ giúp chúng ta, mà người này nói đến tìm bằng hữu, trên thực tế là làm gì, ngươi ta cũng không thể xác định.
Nghe đến lời này, Giang Diễm cũng cứng lưỡi.
Diệp Vô Tình nói rất đúng.
Bọn hắn và Mục Vân không có tình cảm gì đáng kể.
Mục Vân sốt ruột cứu bạn, nghĩ tới tự nhiên là bằng hữu của hắn, như thế nào cố kỵ bọn hắn.
- Mà ta xem chừng... Gia hỏa này biết những Hỏa nghĩ khổng lồ này không ngăn cản nổi thân ảnh của chúng ta.
Diệp Vô Tình cười nói.
Hắn cho rằng, Mục Vân rất xác định, bọn hắn có thể chém giết những kiến lửa này.
- Đã như vậy, vậy chúng ta không được lãng phí thời gian.
Giang Diễm khẽ quát một tiếng, sải bước ra, trong tay xuất hiện tiên kiếm đạt được từ bên trong Tam Ấn Sát Trận trước đó.
Tiên kiếm quét ngang, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, một kiếm thắng qua một kiếm, để Hỏa nghĩ khổng lồ trước mắt bị bị xỏ xuyên thân thể.
- Thật mạnh!
Thấy cảnh này, Diệp Vô Tình kinh ngạc.
- Giang Diễm, thanh kiếm này của ngươi quả nhiên không tầm thường, chỉ sợ là Tiên khí trung phẩm thiên cấp.
- Ta cũng không biết, nhưng ta cảm giác, dùng nó thực sự... Rất thuận tay.
Giang Diễm cũng ngoài ý muốn nói:
- Lần này, thật là nhặt được đồ tốt.
- Đã như vậy, ta cũng thử xem chuôi trường thương trong tay của ta.
Diệp Vô Tình vừa dứt lời, đâm ra một thương.
Tiếng rầm rầm rầm truyền vang trong đại điện.
Mà lúc này, từng tiếng ầm ầm kia tự nhiên không còn liên quan gì đến Mục Vân.
Mục Vân hiện tại hành tẩu trong đại điện, nhìn về phía trước, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Xuyên qua Hỏa nghĩ khổng lồ vừa rồi, trước mắt Mục Vân xuất hiện một tế đàn.
Tế đàn cũng không phải trên mặt đất, mà lơ lửng giữa không trung.
Giờ phút này bên dưới tế đàn có từng thi thể ở đó.
Những thi thể này đã mục nát phong hoá, chỉ còn lại khung xương.
Thế nhưng có thi thể nhìn qua vừa mới chết không lâu.
Thấy cảnh này, Mục Vân căng thẳng trong lòng.
Đi đến gần tế đàn nhìn một vòng, Mục Vân lại không có phát hiện thi thể của Nhậm Cương Cương, để hắn thở ra một hơi.
- Nhậm Cương Cương, ngươi ngàn vạn lần không thể chết.
Mục Vân âm thầm nói:
- Nếu không, ta thực sự không có cách nào bàn giao với phụ thân.
Từ khi phụ thân Mục Thanh Vũ khi bố trí hết thảy ở Hạ giới, có thể thấy được, Nhậm Cương Cương và Cừu Xích Viêm hai người là tâm phúc của hắn.
Nếu chết rồi, đoán chừng trong lòng phụ thân cũng không dễ chịu.
Mục Vân sở dĩ kiên trì tìm tới một bước này, chính là trong lòng nhận định, người mà được phụ thân mình nhìn trúng tất có bản sự khác biệt bình thường.
- Không ở nơi này.
Mục Vân lần nữa xác nhận một lần, hơi thở ra một hơi, nhìn về phía trước lại suy nghĩ xuất thần.
Vòng qua tế đàn, một bức tường bất ngờ xuất hiện.
Mà trên vách tường xuất hiện lần nữa một bức tranh.
Họa quyển cũng không phải một đống người vây quanh vòng ở xung quanh ngọn lửa, mà là một thân ảnh, dọc theo rậm rạp rừng cây dưới hỏa sơn, đi vào bên trong một ngọn núi cao vạn trượng.
Núi cao vạn trượng kia không phải vị trí Mục Vân hiện tại thì còn ở đâu.
Ánh mắt Mục Vân khóa chặt tay nam tử kia, rõ ràng nhìn thấy một lệnh bài.
Kim Tiên Lệnh.
Lại là Kim Tiên Lệnh.
Nơi này, cũng tồn tại Kim Tiên Lệnh.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân nao nao.
Không nghĩ tới, nơi này thế mà cũng tồn tại Kim Tiên Lệnh.
Mục Vân triệt để rung động.
Nhưng hiện tại tựa hồ đã đến chỗ sâu trong đại điện, nơi nào còn có con đường để đi tới.
Mục Vân cấp thiết muốn tìm đường ra.
Hắn biết, Diệp Vô Tình và Giang Diễm đến bây giờ khách khí với hắn là bởi vì mấy người không có xung đột lợi ích, thế nhưng một khi xuất hiện Kim Tiên Lệnh, có xung đột lợi ích, kia... Hết thảy đều nói không chính xác.
Mục Vân hiểu rõ điểm này, xuất thủ.
Đi đến dưới vách tường, nhìn đồ quyển, Mục Vân tiếp tục xem tiếp cảnh bên trong.
Bên trong bức vẽ, nam tử cầm Kim Tiên Lệnh đi tới bên trong một hỏa sơn, tiến vào thông đạo trên đỉnh núi, đi tới tế đàn, tay thì cầm Kim Tiên Lệnh, vừa đi vừa thì thầm mà không biết đang nói cái gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận