Vô Thượng Thần Đế

Chương 1811: Tám mươi mốt khối Kim Tiên Lệnh

- Một khối Kim Tiên Lệnh này là ta hứa hẹn cho các ngươi, đa tạ hai vị.
Mục Vân lấy ra Kim Tiên Lệnh, khẽ cười nói.
- Không cần!
Diệp Vô Tình lại cười ha ha một tiếng nói:
- Mục huynh, ta thích tính tình của ngươi, vì bằng hữu, không tiếc mạng sống, vẻn vẹn điểm này, ta rất thưởng thức ngươi, trợ giúp ngươi, là ta tự nguyện.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại cười ha ha một tiếng nói:
- Không không không, đây là ta hứa hẹn, nên cho các ngươi, chính là muốn cho các ngươi.
Mục Vân giờ phút này lại cố chấp nói:
- Hai vị vốn không cần trợ giúp nhiều, Mục Vân ta cảm kích, Kim Tiên Lệnh này thực hiện hứa hẹn, tự nhiên muốn cho.
- Nói như vậy, nhưng chúng ta không có hoàn thành như lời ngươi nói, thậm chí kém chút để ngươi dâng mạng.
Giang Diễm từ chối.
- Thu hồi đi, một khối Kim Tiên Lệnh, chúng ta đã chiếm tiện nghi lớn.
- Cứ nói như vậy là không nguyện ý làm bằng hữu với Mục Vân ta rồi?
Vừa nghe lời này, Giang Diễm Diệp Vô Tình ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Ha ha... Không dài dòng nữa, ta thu.
Diệp Vô Tình vung tay, cầm Kim Tiên Lệnh trong tay.
Bên trong Kim Tiên Lệnh, trừ một ít tồn tại đặc thù mà Quy Nhất có thể hấp thu, khôi phục thương thế của mình, với hắn mà nói, cũng chính là thứ để Thiên Kiếm lâu giảm bớt cống phẩm thôi.
Không có quá đau lòng.
Mấy người rộng mở nội tâm, ngồi xuống, bắt đầu giao lưu.
- Mục huynh, thực lực của ngươi, cũng thực làm ta kinh ngạc.
Diệp Vô Tình nhìn Mục Vân nói:
- Cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, có thể đỡ được năm người Kha Trấn vây công, kiên trì còn rất lâu, chỉ sợ không có đệ tử cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên nào bên trong Tam Cực Thiên Minh là đối thủ của ngươi.
- Lời này còn cần ngươi nói.
Giang Diễm lại cười ha ha một tiếng nói:
- Ta nhìn Mục Vân, còn có rất nhiều thủ đoạn không có thi triển ra, vừa rồi một tiếng gào thét kia đưa tới rung chuyển, ngay cả ta đều kinh hãi.
- Chỉ là có chút thủ đoạn bảo mệnh thôi, nếu không vừa rồi... Chỉ sợ ta đã chết.
- Ta thấy không nhất định, ha ha, nếu như ngươi có thể tiến vào bên trong Tam Cực Thiên Minh ta, ngày sau trở thành nội minh đệ tử, chỉ sợ, tuyệt đối có thể sánh vai cùng mấy đệ tử yêu nghiệt hạch tâm kia.
- Hạch tâm?
- Đúng thế.
Diệp Vô Tình cười nói:
- Tam Cực Thiên Minh, bên trong ngoại minh, đệ tử cảnh giới ngũ phẩm Thiên Tiên đã là mạnh nhất, vượt qua ngũ phẩm, thì có thể thông qua khảo hạch, tiến vào nội minh.
- Nội minh đệ tử có mấy ngàn người, cũng là tồn tại cảnh giới phía trên ngũ phẩm Thiên Tiên, mạnh hơn một bước đó chính là Huyền Tiên đệ tử, mà số ít đệ tử này mới là Tam Cực Thiên Minh chúng ta trọng điểm bồi dưỡng.
Vừa nghe lời này, Mục Vân sáng tỏ.
Thực lực nội minh đệ tử Tam Cực Thiên Minh đã là vượt qua Thiên Kiếm lâu.
Chênh lệch trong lúc này quả thực mạnh hơn mấy lần so với chênh lệch giữa Thiên Kiếm lâu và Nhất Diệp kiếm phái.
Xem ra, theo đẳng cấp thế lực đề thăng, chênh lệch từng đẳng cấp cũng dần dần kéo dài.
Mục Vân hiểu rõ điểm này, nhìn mấy người, cũng cười nói:
- Lần này ta thấy, mấy người chúng ta có tính cách rất hợp nhau, tương lai có một ngày, chúng ta có cơ hội tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, đó mới là không kém đời này.
Nghe đến lời này, Diệp Vô Tình và Giang Diễm nhìn nhau, đều cười khổ một tiếng.
- Thế nào, ta có nói gì sai?
Nhìn hai người cười khổ, Mục Vân có phần lúng túng.
- Tự nhiên không có, người sống một đời, đương nhiên cần hướng về phía càng cao.
Giang Diễm gật đầu nói:
- Nhưng thông thường, hiện thực và mộng tưởng có khoảng cách, hai người chúng ta chỉ nghĩ có thể nổi danh bên trong Tam Cực Thiên Minh đã đầy đủ.
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chính là tồn tại đỉnh tiêm bên trong toàn bộ Kiếm Vực, Thiên Tiên... Đối với bọn hắn mà nói, trở thành tạp dịch đệ tử đều không đủ tư cách, trong mắt bọn hắn, Bạch Ngân cấp thế lực, chỉ là phất tay liền diệt thôi.
Diệp Vô Tình tự giễu cười nói:
- Vậy ít nhất là đệ tử thiên tài Thiên Thánh tư chất mới có thể ở nơi đó, mở ra quyền cước.
- Ta tin tưởng Mục Vân khẳng định có tư cách.
Nhậm Cương Cương giờ phút này chen miệng nói:
- Gia hỏa này thế nhưng là Thiên Thánh tư chất trăm phần trăm.
- Thiên Thánh tư chất.
Nhìn Mục Vân, Giang Diễm cùng Diệp Vô Tình sững sờ.
- Ta nhớ, lúc trước nghe đồn Thiên Kiếm lâu phát hiện một tên đệ tử Thiên Thánh tư chất, chính là ngươi.
Giang Diễm đột nhiên nói:
- Cao tầng Tam Cực Thiên Minh chúng ta tựa hồ còn phái người đến Nam Cực chi địa điều tra một phen, nguyên lai chính là ngươi.
Nhìn Mục Vân, Giang Diễm, Diệp Vô Tình chấn động.
- Cái gì Thiên Thánh tư chất, chẳng qua là lời đồn nói lung tung thôi.
Mục Vân không thèm để ý nói.
Mấy người thảo luận, Diệp Vô Tình và Giang Diễm cũng nhiệt tình, bốn người nói nhiều hơn.
Từ Tiên giới mênh mông đến võ giả tu luyện, thiên địa đại đạo các loại chủ đề, nói không hết.
Sau cuộc trò chuyện này, Diệp Vô Tình, Giang Diễm mới biết, cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Mục Vân dù sao cũng là Tiên Vương trọng sinh, biết chuyện, tự nhiên nhiều hơn hai người.
Điểm này, Mục Vân tự nhiên có thể dạy bảo bọn hắn rất nhiều.
Thậm chí ngay từ đầu, hai người định nói cho Mục Vân một ít kiến thức liên quan tới Tiên giới, để tránh Mục Vân bị thiệt lớn trong tiên giới. Thế nhưng kết quả lại biến thành, Mục Vân giảng lại cho bọn hắn.
Chuyện này quả thật để bọn hắn cảm giác được rất không thể tưởng tượng nổi.
Kiến thức cùng kiến giải của Mục Vân, xa xa không phải bọn hắn có thể so sánh.
Dần dần, hai người càng hạ thấp tư thái, bắt đầu hỏi thăm Mục Vân một ít chuyện liên quan tới tu luyện.
Mấy người rất vui vẻ tâm tình, thế nhưng một bên khác, lại là lửa giận ngút trời.
- Đáng ghét, đáng ghét!
Dịch Dữ Chi không ngừng chửi rủa:
- Trần sư huynh, Lư sư huynh, lần này Mục Vân quá càn rỡ, còn có Giang Diễm và Diệp Vô Tình hai người, thế mà liên hợp người ngoài, trợ giúp Mục Vân kia.
Dịch Dữ Chi phẫn nộ đến cực điểm.
Lần này, mặt của hắn ném lớn.
- Ngươi bây giờ ở đây rống to có làm được cái gì?
Lư Tuấn Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Vừa rồi thế nào không thấy ngươi có khí thế như vậy?
- Ta...
Dịch Dữ Chi nghẹn lời.
- Hảo, bây giờ không phải thời điểm chúng ta nội đấu.
Trần Dư trầm ngâm nói:
- Mọi người không nên quên một vấn đề, Giang Diễm và Diệp Vô Tình trước đó cũng không nhận Mục Vân, hai người vì cái gì nguyện ý trợ giúp Mục Vân?
Trần Dư vừa dứt lời, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều trợn mắt hốc mồm.
Trừ phi có nguyên nhân.
Mục Vân hứa hẹn cho hai người chỗ tốt gì đó.
Mà bên trong Kim Tiên di chỉ, còn có chỗ tốt gì để hai người bọn họ động tâm?
Kim Tiên Lệnh.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Dịch Dữ Chi mở lời:
- Ta biết, Mục Vân tên kia chém giết Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình bên trong thành trì có huyễn trận, Kim Tiên Lệnh biến mất không thấy gì nữa, có tám - chín phần mười là bị hắn lấy đi.
- Thật sao?
Lư Tuấn Vĩ lại không tin hỏi.
- Lư Tuấn Vĩ, nếu ngươi không tin ta, có thể đừng hợp tác với chúng ta.
Dịch Dữ Chi cũng giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận