Vô Thượng Thần Đế

Chương 1817: Kỷ Vũ

- Ta ngược lại muốn nhìn ngươi một chút như thế nào giết sạch chúng ta!
Nhậm Cương Cương lại cười nhạo một tiếng, bước ra.
Nam tử đầu trọc cười lạnh một tiếng, tiến lên, oanh ra nắm đấm.
Đông...
Nhậm Cương Cương cũng không khách khí, đánh ra một quyền.
Người này không muốn mặt, hắn cũng không cần khách khí.
Mà bây giờ, hắn hiển nhiên là thực lực mạnh nhất trong mấy người, lúc này, không cần Mục Vân ra tay, hắn đứng ra là được.
- Giết!
Nam tử đầu trọc lại quát.
Tiếng bạo liệt qua đi, hai thân ảnh, rút lui.
Nhưng giờ phút này, nam tử đầu trọc lại là sắc mặt trắng nhợt, nhịn không được rên khẽ một tiếng, hiển nhiên ăn thua thiệt.
Trong lúc Nhậm Cương Cương lui lại, nhìn người này, cũng có chút kinh ngạc.
- Cảnh giới tam phẩm Thiên Tiên.
Người này cũng tuyệt đối xếp hàng đầu bên trong ngoại minh Tam Cực Thiên Minh.
- Cổ Chính, ngươi thế nào?
- Không sao đâu.
Nam tử đầu trọc lắc đầu nói:
- Con mẹ nó, gia hỏa này là cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên.
- Tứ phẩm Thiên Tiên?
Một nam tử tướng mạo rất xinh đẹp bên người nam tử đầu trọc hết sức kinh ngạc.
- Ngươi là đệ tử môn nào phái nào? Bên trong ngoại minh Tam Cực Thiên Minh tựa hồ không có ngươi nhân vật như vậy.
- Ta vì cái gì nói cho các ngươi biết?
Nhậm Cương Cương lại mở lời:
- Nơi này, chúng ta trong lúc vô tình tiến vào, các ngươi mới vừa gặp mặt há miệng hô hào chém chém giết giết, chúng ta sợ các ngươi chắc?
- Ngươi...
Cổ Chính gầm thét một tiếng, muốn xông ra.
- Đừng xúc động, người này là cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên, không thể nào là hạng người vô danh.
- Lâm Hạo Nhiên, sợ hắn cái rắm!
Cổ Chính thô lỗ nói:
- Ta thấy gia hỏa này ngạo không biên giới.
Lâm Hạo Nhiên đè Cổ Chính lại, nói:
- Đừng nóng vội.
Vừa dứt lời, Lâm Hạo Nhiên đi lên phía trước, nhìn sáu người Mục Vân.
- Các vị, thật có lỗi, nơi này là đệ tử Tam Cực Thiên Minh chúng ta phát hiện, Kỷ Vũ sư huynh đang ở bên trong, cho nên còn mời các vị rời khỏi nơi đây.
Lâm Hạo Nhiên chữ chữ âm vang, tựa hồ nói rất có lý.
Ý kia rất rõ ràng.
Địa phương này là bọn hắn phát hiện trước, cho nên không chào đón bọn người Mục Vân.
Nhậm Cương Cương lại cười nói:
- Vậy toàn bộ Kim Tiên di chỉ này là các ngươi Tam Cực Thiên Minh phát hiện, tựa hồ đệ tử những tông môn khác như chúng ta cũng không nên tiến đến rồi? Ba vị minh chủ Tam Cực Thiên Minh các ngươi đều mở rộng cho các tông môn, các ngươi lại là bụng dạ hẹp hòi.
- Vị bằng hữu này, ngươi nói như vậy không thích hợp.
- Vậy các ngươi cứ ở nơi này làm việc của các ngươi, chúng ta tìm đồ của chúng ta, tựa hồ, cũng không trở ngại các ngươi?
Vừa nghe lời này, tràng diện trở nên giương cung bạt kiếm.
Khí thế mấy người hùng hổ, biểu lộ ra khá dị thường.
- Nói nhảm nhiều với bọn hắn làm cái gì, tự cho là đạt được một ít kỳ ngộ bên trong Kim Tiên di chỉ thì có thể khiêu chiến Tam Cực Thiên Minh chúng ta? Tùy tiện một nội minh đệ tử Tam Cực Thiên Minh chúng ta đều có thể tiêu diệt những thế lực tạp mao như các ngươi.
Cổ Chính quát.
- Ngươi cũng nói là nội minh đệ tử, đáng tiếc không phải ngươi.
Mục Vân giờ phút này mở lời:
- Nơi này, là các ngươi phát hiện ra trước, chẳng lẽ những người khác không thể tới?
- Có phần ngươi chen miệng?
Cổ Chính nhìn Mục Vân, quát:
- Tiểu bạch kiểm, ta thấy ngươi sống đến chán rồi à.
Vừa dứt lời, Cổ Chính lao thẳng tới Mục Vân.
- Muốn chết!
Nhậm Cương Cương như thế nào cho phép đối phương làm gì Mục Vân.
Quát khẽ một tiếng, tiến lên, khí tức toàn thân Nhậm Cương Cương khuếch tán.
Đụng tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, hai thân ảnh nháy mắt giao thủ.
Nhưng hôm nay Nhậm Cương Cương đã xưa đâu bằng nay, tiến lên, lực lượng khuếch tán.
Cổ Chính lần nữa bộc phát tất cả lực lượng.
Lần này bộc phát, trên dưới giữa sân tràn ngập khí tức, mặt ngoài thân thể giống như bôi thêm một tầng dầu bóng loáng.
Khanh khanh...
Hai tay khoanh, mặt ngoài thân thể Cổ Chính phát ra từng tiếng kim loại khanh khanh.
- Lại đến.
Hét lớn một tiếng, Cổ Chính giết ra.
Đông đông đông...
Liên tiếp va chạm, tiếng lốp bốp truyền ra.
Chỉ là lần này, đám người rõ ràng cảm giác được, toàn bộ bong bóng đều đang run rẩy.
Nhưng Nhậm Cương Cương dù sao cũng là cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên, vận dụng lực lượng hoàn toàn không giống, thuận buồm xuôi gió.
Đông đông đông tiếng nổ tung vang lên, hai thân ảnh, càng chiến càng mạnh.
Nhưng cuối cùng, nương theo một tiếng rên rỉ vang lên, sắc mặt Cổ Chính trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, bị thua.
Hắn không phải đối thủ của Nhậm Cương Cương.
- Cổ Chính!
Nhìn thấy Cổ Chính rơi xuống, Lâm Hạo Nhiên lao lên đón.
Hai thân ảnh lại bị lực lượng dư ba cường hoành đẩy lui.
Thấy cảnh này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Kim Tiên truyền thừa, há là lực lượng bình thường có thể so sánh.
Nhậm Cương Cương lấy được là lực lượng Kim Tiên, thực lực bản thân là được đề thăng rất mạnh.
Loại đề thăng này giống như mình lại lần nữa đi qua đường đi của Kim Tiên, hết thảy lực lượng vận chuyển đều tiện tay mà có, hoàn toàn không có tác dụng phụ.
- Đáng chết!
Sắc mặt Cổ Chính phát lạnh, vừa định lần nữa xông ra, lại bị Lâm Hạo Nhiên giữ chặt.
- Thôi! Gia hỏa này cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên, hai người chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ.
- Đáng ghét!
Cổ Chính hung dữ trừng Mục Vân, trong mắt tràn đầy sát cơ.
Hắn cũng nhìn ra, sáu người trước mắt, hai nam bốn nữ dùng Mục Vân làm trung tâm.
Nhậm Cương Cương nhìn thấy hắn muốn ra tay với Mục Vân, quả thực còn muốn phẫn nộ hơn trước đó, ra thủ đoạn thật.
- Hiện tại, chúng ta có thể ở chỗ này không?
Nhậm Cương Cương lạnh lùng hỏi.
Trong tiên giới, hết thảy đều dùng thực lực mà nói chuyện, mạnh được yếu thua, xưa nay đã như vậy.
Nhưng những đệ tử Tam Cực Thiên Minh này thực sự là con mắt mọc ở trên đỉnh đầu.
Nơi này là bọn hắn phát hiện, những người khác không thể tiến đến?
Bản thân Nhậm Cương Cương cũng không có lòng tranh cường háo thắng.
Hắn không muốn tranh, thế nhưng Mục Vân là nhi tử của Mục Thanh Vũ, là thiếu chủ của hắn.
Mà Thiên Hân Nhi là thê tử của hắn.
Hai người này, ai bị chửi bới, hắn đều không thể chịu đựng.
Nhìn thấy Cổ Chính và Lâm Hạo Nhiên ngậm miệng, Nhậm Cương Cương ném đi một ánh mắt cảnh cáo, ý vị thâm trường.
- Chẳng lẽ cứ để bọn hắn vào?
Cổ Chính bất mãn.
- Trước nhịn một chút đi!
Lâm Hạo Nhiên mở lời:
- Mấy tên này, trừ tên kia kia, mấy người khác đều rất yếu, không có thành tựu.
- Nhẫn? Tại sao phải nhẫn?
Khi Lâm Hạo Nhiên vừa dứt lời, một giọng nói trêu tức vang lên.
Sau lưng mấy người, một nam tử tay cầm hai viên hạt châu màu đen đi ra.
- Triệu Vũ, tại sao ngươi tới đây?
Nhìn người tới, Lâm Hạo Nhiên thúc giục.
- Kỷ Vũ sư huynh lệnh chúng ta canh giữ ở từng địa phương, ngươi thế nào chạy tới đây?
- Ta không đến, các ngươi chẳng phải để người ta tùy tiện chạy vào?
Trong tay người tới có hai hạt châu, linh lợi xoay tròn, nhìn Lâm Hạo Nhiên, Cổ Chính, cười nói:
- Hai người các ngươi mặc dù không có tiến vào trước mười ngoại minh, thế nhưng đi theo bên người Kỷ Vũ sư huynh, thế nào một chút tiến bộ cũng không có?
Bạn cần đăng nhập để bình luận