Vô Thượng Thần Đế

Chương 1820: Mê cung khổng lồ

Đạo lý rất đơn giản, dây dưa dài dòng, hắn cái gì đều phát hiện không được.
Hiện tại Mục Vân đã tìm được manh mối, hắn theo Mục Vân, nhìn nơi này đến cùng có chỗ gì kỳ quái.
Cho dù có gì đó cổ quái, cuối cùng cũng là một phương Mục Vân thực lực yếu kém, hắn muốn đoạt thì có thể cướp đoạt.
Hạ quyết tâm, Kỷ Vũ không chút do dự.
Nhìn Kỷ Vũ, Mục Vân mỉm cười.
- Đã như vậy, bắt đầu đi.
Mục Vân cũng không do dự, nói thẳng:
- Từ đây, hướng Đông ba ngàn mét, có một mảnh rong biển, bốn đám rong biển nhỏ bốn phía, quay xung quanh cùng một chỗ, ngươi có thể phát hiện địa phương quỷ dị.
- Từ đây hướng Nam, hướng Bắc, hướng Tây đều như thế, đồng thời có bốn phía máng đá, có thể phát hiện một rãnh đá lớn, sau khi rãnh đá lớn bốn phía đều xuất hiện, đồng thời đè xuống sẽ phát hiện một ít manh mối.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Tình huống thì ta đã nói rất rõ ràng, chỉ là... Có một điều ta cần phải nói thêm.
- Cái gì?
- Máng đá mở ra, đến cùng là cái gì, Mục Vân ta cũng không biết, là phúc hay họa, ai cũng không biết, các ngươi, có bằng lòng hợp tác hay không?
- Xú tiểu tử, ngươi nói như vậy, nếu như người chết, ngươi phụ trách sao?
Cổ Chính quát lớn.
- Ta lặp lại lần nữa, ta không biết.
Mục Vân nhìn Cổ Chính, quát:
- Nếu các ngươi không muốn mạo hiểm, vậy thì thôi.
- Kỳ ngộ và nguy hiểm đều cùng tồn tại, chúng ta tự nhiên biết, được rồi, dựa theo tín hiệu ước định, đồng thời động thủ.
Kỷ Vũ lại mở lời.
- Đã như vậy, cáo từ!
Sáu người quay người, hướng phía đông phương đi tới.
- Kỷ Vũ sư huynh...
- Ngươi ngậm miệng!
Nhìn Cổ Chính, Kỷ Vũ quát:
- Thành sự không có, bại sự có dư, có nguy hiểm, bọn hắn còn không sợ, ngươi sợ cái gì? Đã sợ, vậy thì cút.
- Kỷ Vũ sư huynh, ta không phải sợ, chỉ là...
- Ngươi nói ít vài ba câu.
Lâm Hạo Nhiên hiện tại cũng mở lời:
- Kỷ Vũ sư huynh là cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên, bên người gia hỏa tự xưng Mục Vân bất quá chỉ có một gia hỏa cảnh giới tứ phẩm Thiên Tiên mà thôi, bọn hắn còn không sợ, chúng ta... Tự nhiên càng không cần sợ.
- Ta hiểu rõ!
Cổ Chính tức giận nhưng vẫn gật đầu.
Nhìn bóng lưng mấy người Mục Vân rời đi, hắn chỉ cảm thấy nội tâm biệt khuất.
Mục Vân này, thế nào nhìn đều không vừa mắt.
- Đi thôi, riêng phần mình chia ra làm việc, theo tín hiệu ước định!
- Vâng!
Bá bá bá thân ảnh lướt đi, lần lượt từng thân ảnh lao ra.
Mà giờ khắc này, sáu người Mục Vân đã trở lại vị trí lúc đầu, nhìn phía trước, ba vị trí, sáu người tập trung.
Hưu hưu hưu...
Trong nháy mắt, ba đường ánh sáng bay lên không.
Trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng, đám người ở bốn chỗ bắt đầu đè máng đá.
Trong chốc lát, toàn bộ thế giới bong bóng trở nên yên lặng như tờ.
Hết thảy cũng không có phát sinh cải biến.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người sửng sốt.
Cái này...
Oanh...
Nhưng trong nháy mắt, toàn bộ thế giới bong bóng truyền đến tiếng nổ tung.
Từng tiếng ầm ầm không ngừng truyền ra, toàn bộ thế giới giống như điên đảo, muốn nổ tung.
- Mục Vân này thật làm ẩu, Kỷ Vũ sư huynh, ta nghĩ chúng ta nên giết tiểu tử kia, bong bóng này sắp nổ rồi.
Cổ Chính nhịn không được quát.
- Ngươi không thể động chút đầu óc à?
Kỷ Vũ nhịn không được quát:
- Chuyện còn chưa định đoạt, ồn ào cái gì, câm miệng ngươi lại, còn nữa nói, cho dù có nguy hiểm, những người Mục Vân có khả năng chết hơn chúng ta.
Kỷ Vũ thật phẫn nộ, gia hỏa này sinh ra tựa hồ không mang đầu óc.
Tiếng oanh minh dần dần vang lên, toàn bộ đại địa lúc này run rẩy.
Thấy cảnh này, Kỷ Vũ hết sức chăm chú.
Cổ Chính hiện tại cũng không lên tiếng nữa.
Đại địa rung động càng ngày càng nghiêm trọng.
Tiếng rầm rầm rầm không ngừng truyền ra, đám người chỉ có thể lui lại.
Trong lúc lui lại, tất cả mọi người nhìn về phía trước, từng người há miệng, thật bị chấn nhiếp.
- Cái này...
Mấy người Cổ Chính kinh ngạc không thôi.
Phía trên đất bằng lúc đầu hiện tại xuất hiện từng khối gạch ngói.
Những gạch ngói kia hiện lên trên đất bằng, từ không sinh có, hết sức kỳ lạ.
Nhưng mấy người nhìn qua lại cảm giác được quỷ dị khó dò.
Từng khối gạch ngói tụ lại, như tạp kỹ đùa nghịch, buông xuống dựng lên.
Thời gian không đến mười hơi, một tường thành cao lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mà trước mắt thì là một đường vào của tường thành.
Một màn này, quả nhiên rung động lòng người.
- Kỷ Vũ sư huynh, chúng ta...
- Đi vào!
Kỷ Vũ không nói hai lời, cất bước tiến vào bên trong...
Mà giờ khắc này một bên khác, phía trước đám người Mục Vân cũng xuất hiện một vách tường.
Trung ương vách tường đối diện bọn hắn, cũng có một thông đạo tiến vào bên trong.
- Cái này... Làm cho người rất sợ hãi than.
Nhậm Cương Cương không thể không thở dài nói.
Nơi này xuất hiện thực sự làm cho người ta sợ hãi than.
Không chỉ như thế, nhìn cảnh trí phía trước, quả thực xảo đoạt thiên công.
- Mọi người cẩn thận một chút!
Mục Vân vừa dứt lời, bước vào đến trong vách tường.
Sáu thân ảnh ở trước mặt vách tường cao tới ngàn mét, nhìn qua tựa như sâu kiến.
Cùng lúc đó, bốn phía bốn đội nhân mã đã tiến vào bên trong.
Nhưng đám người hoàn toàn không có phát hiện, vách tường vuông vức, đông nam tây bắc, riêng phần mình có một cửa vào.
Thế nhưng trong đó lại như mê cung, quanh co, mà thông đến cùng một chỗ ở trung ương.
Mà nơi quan trọng nhất, đang tỏa ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt lóng lánh.
- Ta cảm thấy!
Nhậm Cương Cương đột nhiên mở lời.
- Ta cảm thấy Kim Tiên Lệnh ngay ở phía trước.
Vừa nghe lời này, Mục Vân nhảy vọt, phi thân lên.
Nhưng kỳ quái là, vách tường nhìn qua chỉ có ngàn mét cao, hiện tại lại giống như một ánh mắt không nhìn thấy đầu.
Theo thân ảnh Mục Vân bay nhanh, vách tường kia cũng lao vùn vụt lên.
Trọn vẹn một khắc đồng hồ thời gian, Mục Vân cũng không biết mình rốt cuộc lao lên cao bao nhiêu khoảng cách, thế nhưng vách tường vẫn y một ánh mắt không nhìn thấy đầu.
Rơi xuống, nhìn phía trên, vách tường lại chỉ có cao ngàn mét bao.
- Thật kỳ quái!
Mục Vân nhịn không được nói.
- Ngươi vừa rồi thế nào dừng lại giữa không trung?
Nhậm Cương Cương cũng kỳ quái hỏi.
- Dừng lại trong không trung?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại trợn tròn.
Hắn căn bản không có dừng lại nha.
- Ngươi đi lên xem một chút liền hiểu rõ.
Mục Vân hiện tại mở lời.
Nghe đến lời này, Nhậm Cương Cương lao vùn vụt mà lên, nhìn trên không.
Bá bá bá...
Nhìn thấy Nhậm Cương Cương xông ra, quả nhiên, đến khoảng cách mấy trăm mét, thân ảnh Nhậm Cương Cương giống như bất động, ngừng ở nơi đó.
Không bao lâu, Nhậm Cương Cương cũng bay xuống.
- Cái này...
- Xem ra, chúng ta đã tiến vào... Địa phương cùng loại với mê cung.
Mục Vân lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận