Vô Thượng Thần Đế

Chương 1821: Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển (1)

- Các ngươi nhìn đằng sau?
Thiên Hân Nhi hiện tại lại hoảng sợ nói.
Mấy người hiện tại mới phát hiện, đường đi sau lưng bọn hắn vừa mới đi vào hiện tại đã... Biến mất.
Phía sau bọn hắn, là một bức tường.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người sững sờ.
Phía trên, không bay qua được, không nhìn thấy phần cuối, lối ra phía sau cũng không thấy...
Ý tứ này rất rõ ràng, bọn hắn chỉ có thể đi lên phía trước.
- Mọi người cẩn thận!
Mục Vân nhìn về phía trước, đã biết bọn hắn đã tiến vào trong mê cung.
Loại thiết lập này, dùng nhãn lực của hắn, có thể nhìn ra mánh khóe.
Mà nếu Nhậm Cương Cương cảm thấy phía trước có Kim Tiên Lệnh, đó phải là... Thật sự có Kim Tiên Lệnh.
Cần bọn hắn đi đến phần cuối mới có thể phát hiện Kim Tiên Lệnh đến cùng ở nơi nào.
Đã như vậy thì đi thôi.
Gặp được loại vấn đề này, không chỉ bọn người Mục Vân, đám người Kỷ Vũ hiện tại cũng giống như thế.
Phía trước, đường dài dằng dặc, bọn hắn đã không nhìn thấy đường ra phía sau.
Chỉ có đi lên phía trước.
- Đi!
Kỷ Vũ hiện tại chẳng những không có vì chuyện này mà kinh ngạc, ngược lại rất kinh hỉ.
Bọn hắn không có gặp được bất kỳ trở ngại gì ở bên trong thế giới bong bóng, thế nhưng lại tìm không ra bất kỳ cái gì.
Mục Vân đến, phát hiện địa phương quỷ dị, đủ để chứng minh, nơi đây, chỉ sợ rất kỳ quái.
Hiểu rõ điểm này, Kỷ Vũ đầy chờ mong về phía trước.
Nói không chừng thật có Kim Tiên Lệnh.
Đám người dọc theo thông đạo đi về phía trước, từng giao lộ, từng con đường, phân loạn phức tạp.
Tất cả mọi người quay tới quay lui lại không nhìn thấy một chút xíu con đường đến tột cùng nên đi chỗ nào.
- Không đúng!
Lâm Hạo Nhiên hiện tại kinh ngạc nói:
- Nơi này, chúng ta tựa hồ mới tới qua.
Theo Lâm Hạo Nhiên kinh ngạc, đám người cũng phát hiện, quả thật như thế.
Bọn hắn tựa hồ vừa mới đi qua nơi đây.
Thấy cảnh này, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Không thể đi tiếp kiểu này.
Kỷ Vũ trầm tư chốc lát nói:
- Mọi người tách ra đi.
- Chúng ta hẳn là tiến vào trong mê cung, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, rất khó tìm được đường ra, nhưng mê cung này quá lớn, chúng ta tách ra, tóm lại có thể tìm đường ra.
Nhìn đám người, Kỷ Vũ lần nữa nói:
- Bốn cánh cửa, bốn đường vào, mọi người cứ tách ra, hiện tại chúng ta lại thay đổi nhỏ tách ra, khẳng định có thể gặp được đồng bạn, chỉ cần có người có thể thành công, chúng ta dùng truyền tin phù liên hệ.
- Tốt!
- Hiện tại chú ý, hai người một đội, mọi người nhớ, trong này còn có mấy người Mục Vân, gặp được cao thủ bên người Mục Vân, thái độ tốt một chút, gặp được những người khác, nếu lạc đàn... Giết!
- Hiểu rõ!
Nghe được Kỷ Vũ ra lệnh, Cổ Chính cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Những đệ tử của các thế lực khác vốn là cặn bã, giết là được, giữ lại bọn hắn, sớm muộn gì cũng xảy ra tai hoạ.
- Giải tán đi!
Kỷ Vũ vừa dứt lời, mọi người nhất thời tản ra.
Lần lượt từng thân ảnh, dọc theo thông đạo, tiếp tục tiến lên.
Gặp được đường đi phân nhánh, tản ra, khi gặp được đường đi phân nhánh, lần nữa tản ra.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi người nhất thời biến mất không thấy gì nữa.
Thấy cảnh này, Kỷ Vũ gật đầu, thân ảnh lóe lên, rời đi nơi đây.
Nơi đây nếu tồn tại Kim Tiên Lệnh, là tình thế bắt buộc của Kỷ Vũ hắn.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, sau khi Mục Vân đi vào cửa, mang theo năm người tìm kiếm thông đạo.
Nhưng bây giờ, khá lúng túng là... Không còn thấy năm người khác.
Cả chính Mục Vân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi, năm người còn ở sau lưng mình, thế nhưng lần nữa quay người, năm người thế mà biến mất vô tung vô ảnh.
Mà thông đạo sau lưng của hắn biến thành vách tường.
Đây là... Vách tường mê cung biétr di động.
Mục Vân mộng bức.
Kể từ đó, toàn bộ lộ trình đi trước đó đều vô dụng.
Đi qua một đoạn đường, vách tường sẽ di động, vậy lúc nào mới có thể tìm tới lối ra?
Mục Vân cũng cảm giác gặp được chỗ đau đầu.
Nhưng càng như thế, càng không thể gấp gáp.
Bàn tay vuốt ve trên vách tường, thiên hỏa chậm rãi lan tràn.
Thiên hỏa cực nóng nướng vách tường cứng rắn, thế nhưng... Không việc gì.
Vách tường kia vô cùng kiên cố, căn bản không có bất kỳ sơ hở.
Thiên hỏa cũng không có bất kỳ tác dụng gì, không thể thiêu đốt bức tường, Mục Vân hiện tại thật sự không có biện pháp.
- Không có cách nào.
Mục Vân thở dài một hơi, chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Mà giờ khắc này, phía trước, tiếng gió vun vút đột nhiên vang lên, nghe được tiếng gió, thần sắc Mục Vân biến đổi.
Có gió!
Nơi đây có gió, chứng minh có đường ra.
Xoay người một cái, chuyển qua chỗ ngoặt, nhìn về phía trước, kinh hỉ trên mặt Mục Vân dần dần biến thành kinh hãi.
Đúng là có gió, nhưng không phải gió tự nhiên hình thành, mà là... Tiên thú.
Trước mặt Mục Vân hiện tại xuất hiện một thân ảnh khổng lồ.
Thân ảnh to lớn cơ hồ triệt để ngăn chặn toàn bộ vách tường thông đạo.
Mà tiếng gió chính là truyền ra từ trong hơi thở của tiên thú to lớn kia.
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển.
Nhìn thấy tiên thú có miệng đầy răng nanh, hai lỗ mũi cũng rất to, thể trạng cao chừng mấy trăm thước, hai lỗ tai như quạt hương bồ gục ở chỗ này, Mục Vân hít vào một ngụm khí lạnh.
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển là tiên thú huyết mạch Thiên cấp hàng thật giá thật.
Thiên khuyển cảnh giới Thiên Tiên, mà quan trọng hơn là không phải huyết mạch Thiên cấp bình thường, gia hỏa này ít nhất là có thực lực nhị phẩm đến ngũ phẩm Thiên Tiên.
Thấy cảnh này, Mục Vân không nói hai lời, lui lại một bước.
Nhưng một bước di động để hai lỗ tai Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển lắc lắc, mở ra hai mắt mông lung.
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Vân, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển nhất thời tinh thần tỉnh táo.
- Gâu gâu...
Hai tiếng chó sủa to rõ chấn động toàn bộ thân thể Mục Vân đều run không ngừng.
Chạy!
Cơ hồ trong nháy mắt, Mục Vân không chút nghĩ ngợi, trốn khỏi nơi đây.
Thấy cảnh này, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển lại giống như phát hiện đồ chơi vui, thân thể cao lớn dãn ra, bay thẳng tới Mục Vân.
Khi đại gia hỏa này đứng dậy, Mục Vân mới cảm giác được cái gì gọi là khủng bố.
Tiến lên, lực lượng toàn thân cao thấp Mục Vân phát huy đến cực hạn.
Thế nhưng tốc độ của Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển càng nhanh, lao thẳng tới Mục Vân.
Phanh phanh phanh...
Từng tiếng bành bành vang lên, sau lưng Mục Vân, những vách tường to lớn mà hắn dùng thiên hỏa cũng không thể tổn hại mảy may lại bị Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển quạt một bàn tay đã có thể đánh ra một lỗ hổng khủng bố.
Thấy cảnh này, nghĩ đến chuyện nếu bàn tay rơi trên người mình, chỉ sợ... Không chết cũng phải tàn phế.
Mục Vân lần nữa tăng tốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận