Vô Thượng Thần Đế

Chương 1825: Mười cái bảo hạp (2)

Hắn ngược lại quên, Tử Nha hiện tại không cách nào mở miệng nói tiếng người.
- Thôi thôi, hỏi ngươi ngươi cũng đáp không được.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Bất quá trong này, bảo bối... Thật nhiều.
- Gâu gâu...
Chỉ là hiện tại, Tử Nha lại lộ ra rất gấp gáp, la to, nhìn Mục Vân, tràn ngập chờ mong.
- Ngươi còn muốn ta tiếp tục dò xét?
Mục Vân sững sờ nói:
- Thế nhưng ta đã xem hết bên trong.
- Gâu gâu...
Tử Nha lại mặc kệ, chỉ sủa loạn, tựa hồ thúc giục Mục Vân.
- Tốt tốt tốt, ta nhìn nhìn lại, hẳn là bỏ sót cái gì.
Mục Vân vừa dứt lời, lần nữa thăm dò vào không gian bên trong vòng ngọc.
Lần này, Mục Vân cơ hồ xem mấy lần toàn bộ bên trong vòng ngọc.
Các loại bảo bối rộng lớn bên trong cũng làm cho huyết mạch hắn lần nữa gia tốc một lần.
Nhưng Mục Vân nhẫn nại, ở bên trong dò xét.
Mà cuối cùng, lướt qua tầng tầng bảo rương, ánh mắt Mục Vân dừng lại ở chỗ sâu nhất trong ngọc trạc.
Ở nơi đó, mười bệ đá cao hơn một mét phân loại đứng vững.
Mà trên mười đài cao, mười cái bảo hạp xuất hiện.
Nháy mắt nhìn thấy mười cái bảo hạp, Mục Vân giật mình.
Trong này thế mà xuất hiện mười cái bảo hạp, hơn nữa nhìn vị trí trưng bày, tựa hồ địa vị không giống với các bảo rương trước kia.
Mục Vân đi ra phía trước, đưa tay muốn mở ra.
Khẽ vươn tay lại không có mở ra.
Thấy cảnh này, Mục Vân giật mình.
Cấm chế.
Bên cạnh bảo hạp có cấm chế.
Mục Vân xoa xoa đôi bàn tay, lần nữa nếm thử, chỉ là... Vẫn thất bại.
Cấm chế này thiết trí một trận pháp mô hình nhỏ.
Mục Vân nhìn hồi lâu... Vẫn mở không ra.
Dùng lý giải của hắn về trận pháp, lại căn bản mở không ra cấm chế tưởng tượng.
Thấy thế, Mục Vân cũng triệt để sửng sốt.
Nếm thử hơn nửa ngày, thế nhưng kết quả lại là thất bại.
Mục Vân hết hi vọng.
Hắn biết, cấm chế này không phải thực lực của hắn bây giờ có thể giải khai.
Rời khỏi ngọc trạc màu lam, Mục Vân nhìn ánh mắt Tử Nha chờ đợi, cười khổ nói:
- Thật có lỗi, Tử Nha, ta phát hiện mười cái bảo hạp ở bên trong, cất đặt tại trên bệ đá.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, trên mặt Tử Nha toát ra vẻ hưng phấn.
- Nhưng ta... Mở không ra.
Mục Vân vừa dứt lời, Tử Nha ngây người.
Cái đuôi chó lúc đầu lúc la lúc lắc trong chốc lát dựng đứng tại chỗ, không nhúc nhích, thậm chí lông tóc toàn thân đều lóe sáng, giống như bị điện giật.
- Ách...
Thấy cảnh này, Mục Vân cười khổ nói:
- Cấm chế này, ta cần nghiên cứu một chút, mà bằng vào cảnh giới ta bây giờ, có thể tạo nên trận phù có hạn, nhiều lắm thì là cấp bậc tiên trận đại sư cao giai, cấm chế này hẳn là cần tiên trận tông sư mới có thể phá vỡ.
- Bất quá ngươi yên tâm, một khi thực lực của ta được đề thăng, có thể thi triển ra càng nhiều trận pháp kì lạ, ta tuyệt đối có thể phá vỡ cấm chế.
- Gâu gâu...
Nghe đến lời này, cái đuôi Tử Nha lần nữa lay động.
- Ngươi nguyện ý chờ?
- Gâu gâu...
Tử Nha hưng phấn sủa inh ỏi.
- Tốt!
Mục Vân cười nói:
- Đã như vậy, ngươi trước tiên ở bên cạnh ta, đợi đến ngày sau ta giải khai cấm chế, nhất định giúp ngươi tìm tới thứ ngươi muốn, có thể chứ?
Nghe đến lời này, Tử Nha gật đầu.
Mục Vân hiện tại cũng đầy vui vẻ.
Ngọc trạc màu lam này quả thực là trời ban phước lành.
Có bảo bối bên trong ngọc trạc màu lam, thực lực Nhất Diệp kiếm phái sẽ đột nhiên tăng mạnh dưới sự hướng dẫn của hắn.
Đây chính là tài nguyên cùng bảo tàng tương đương với tồn trữ của một Bạch Ngân cấp thế lực.
Đừng nói Nhất Diệp kiếm phái, chính là Thiên Kiếm lâu, hắn cũng có thể chế tạo thành Bạch Ngân cấp thế lực.
Thậm chí hắn hiện tại tay không kiến tạo một thế lực mới, trong thời gian ngắn cũng có thể đề thăng.
Điểm này, để hắn vô cùng kinh hỉ.
Hiện tại, chỉ cần thời gian.
- Đi thôi, đã như vậy, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Mục Vân nhìn Tử Nha, cười nói:
- Ngày sau, ngươi trước đi theo bên cạnh ta, ta cũng không biết tên của ngươi, cứ gọi ngươi là Tử Nha, đợi đến khi giúp ngươi cầm tới thứ ngươi muốn, ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.
- Gâu gâu...
Nghe đến lời này, Tử Nha hưng phấn lắc lắc cái đuôi, ra hiệu Mục Vân ngồi vào trên lưng nó.
Một người một thú, rời khỏi nơi đây.
Tử Nha tự nhiên áp dụng phương thức ngang ngược nhất, mang theo Mục Vân, rời khỏi nơi đây.
- Tử Nha, ta có mấy vị bằng hữu còn ở đây, ta cần tìm tới bọn hắn.
Mục Vân ngồi trên lưng Tử Nha, mở lời.
- Gâu gâu...
Nghe được Tử Nha sủa mấy tiếng, trong lòng Mục Vân sáng tỏ.
- Tổng cộng năm người, một nam bốn nữ, năm người này trước đó là cùng ta tiến đến, chúng ta phân tán, trên người ta hẳn là có khí tức của bọn hắn, ngươi có thể tìm tới?
- Gâu gâu...
Nghe đến lời này, Tử Nha lần nữa sủa gọi.
Mặc dù gia hỏa này không thể miệng nói tiếng người, chỉ biết sủa gâu gâu, thế nhưng Mục Vân đại khái có thể hiểu rõ ý nó.
Mà gia hỏa này còn là tiên thú.
Trình độ cơ trí thông minh, không phải người bình thường có thể so sánh.
Mục Vân hiểu rõ điểm này, cũng yên lòng.
Nhưng hắn tuyệt không dừng lại, ngồi trên lưng Tử Nha, bắt đầu chậm rãi dò xét bảo tàng bên trong ngọc trạc màu lam.
Tiện thể bắt đầu chỉnh lý bảo bối bên trong ngọc trạc màu lam.
Trước chuyển ra những bảo rương Nhân Dương Đan, toàn bộ vận chuyển đến bên trong Thần Không bảo động của Tru Tiên Đồ.
Vận chuyển một lúc tốn hao thời gian cũng không tính quá dài.
Thế nhưng số lượng lại để Mục Vân kinh ngạc không thôi.
Cho dù dựa theo ức để cân nhắc, những Nhân Dương Đan này cũng đầy đủ đến tỉ tỉ khỏa.
Mà Địa Dương Đan càng có hơn trăm triệu khỏa.
Thiên Dương Đan thì khoảng chừng hơn ngàn vạn khỏa.
Bạo phát!
Cho dù Mục Vân vừa rồi đã biết bảo vật bên trong ngọc trạc màu lam, nhưng bây giờ dần dần vận chuyển, hắn càng thêm sợ hãi than.
Chỉ tính đan dược, cầm lại trở về Nhất Diệp kiếm phái, đầy đủ để cho các đệ tử Nhất Diệp kiếm phái tu luyện mấy trăm năm thậm chí ngàn năm.
Mà còn không chỉ những thứ này...
Ngay khi Mục Vân còn muốn tiếp tục dò xét, Tử Nha lại đột nhiên kêu lên.
- Tìm được?
Mục Vân nhìn về phía trước, tinh thần tỉnh táo.
...
- Hai vị mỹ nữ, thế nào lạc đàn rồi? Có phải tìm không thấy ca ca của các ngươi rồi?
Bên trong một cái thông đạo có mấy thân ảnh, một người cầm đầu chính là Cổ Chính đầu trọc.
Mà đối diện là hai thân ảnh thanh tú động lòng người.
Ngọc Thanh Lan và Hoán Thanh Sa hai người.
Nhưng sắc mặt hai người hiện tại tái nhợt, hô hấp dồn dập, trên ngực bị xé mở, lộ ra mảng lớn tuyết trắng, tăng thêm sự mê người.
- Thế nào? Hai vị còn đang nghĩ đến tình ca ca của các ngươi, chân đạp mây bảy màu, hét lớn một tiếng, tới cứu các ngươi?
Cổ Chính liếm môi một cái, cười hắc hắc nói:
- Không nghĩ tới, thế lực thuộc hạ của Tam Cực Thiên Minh thế mà còn có mỹ nữ mỹ lệ như hai ngươi, đi vào bên trong Kim Tiên di chỉ đã một đoạn thời gian, khó được đụng phải hai mỹ nữ, các huynh đệ, các ngươi muốn hưởng thụ một chút hay không?
- Muốn!
- Đương nhiên muốn.
Trong lúc nhất thời, ba, bốn người đi theo sau lưng Cổ Chính hắc hắc nhếch miệng cười không ngừng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận