Vô Thượng Thần Đế

Chương 1827: Tìm ra đường đi

Tử Nha thực sự quá lợi hại.
Hắn căn bản không phải đối thủ.
Vẻn vẹn như thế liền thôi, Mục Vân này càng đáng ghét, căn bản không giao thủ vố hắn, ngược lại mở miệng trào phúng, mà mình hết lần này tới lần khác còn không có biện pháp.
- Phốc...
Phun ra một ngụm máu tươi, phía trên đầu trọc của Cổ Chính hiện tại xuất hiện từng đường huyết ngân, bị móng vuốt của Tử Nha đập đến máu thịt be bét.
Hô hấp đều trở nên không thông suốt, nội tạng thịt nát, trong lúc hô hấp, cả người vô cùng thống khổ.
Thấy cảnh này, trong mắt Mục Vân đầy lạnh lùng.
Một bước đi ra, đi tới trước người Cổ Chính.
- Bộ dáng của ngươi thật khiến người chán ghét.
Mục Vân nhìn Cổ Chính, quát:
- Bên trong Tam Cực Thiên Minh mặc dù phần lớn là mặt hàng như ngươi, thế nhưng trêu chọc ta, ta tất sẽ hồi báo cho từng người.
- Ngươi thì tính là cái gì?
Người Cổ Chính đẫm máu, nhìn Mục Vân, không cầu xin quát:
- Ta chết rồi, ngươi cũng hẳn phải chết không nghi ngờ, Kỷ Vũ sư huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ chết đi.
- Chờ chết?
Mục Vân lại cười lạnh nói:
- Nếu Kỷ Vũ có thể giết ta, đã sớm giết, hắn thông minh hơn ngươi nhiều, đáng tiếc ngươi một mực ngu dốt.
- Ta ngu dốt?
- Đúng, mặc dù ta cảnh giới thấp, thế nhưng Kỷ Vũ nhìn thấy Nhậm huynh bên cạnh ta, tứ phẩm Thiên Tiên, hắn có từng la hét muốn giết ta, ngươi thì tính là cái gì? Tam phẩm Thiên Tiên lại như có khổ đại thâm cừu với ta?
- Ngươi...
- Ngươi yên tâm, ngươi chỉ là người thứ nhất, Tam Cực Thiên Minh, không chỉ ngươi, những người khác, cũng phải chết, thí dụ như... Dạ Như Huyết.
- Dạ sư huynh?
Cổ Chính quát:
- Ngươi điên, ha ha... Dạ sư huynh chính là cảnh giới ngũ phẩm Thiên Tiên, là đệ tử đỉnh tiêm ngoại minh Tam Cực Thiên Minh ta, ngươi muốn giết hắn? Ha ha... Vậy ngươi chờ chết đi.
- Yên tâm, trước khi ta chết... Ngươi đã không nhìn thấy.
Mục Vân vừa dứt lời, giết ra.
Máu tươi bắn ra, tiếng nổ tung vang lên, Cổ Chính hiện tại đã không có năng lực hoàn thủ.
Nhìn thi thể trên đất, lông mày Mục Vân nhíu lại.
Cảnh giới hắn bây giờ không tính thấp trong các đệ tử Thanh Đồng cấp thế lực.
Thế nhưng bên trong Bạch Ngân cấp thế lực thì không đáng giá nhắc tới.
Cảnh giới nhất phẩm Thiên Tiên, quả thực không đáng chú ý.
Dù cho như thế, thế nhưng Mục Vân hiện tại cũng không muốn vội vã đi đề thăng cảnh giới thực lực của mình.
Từ bát phẩm Địa Tiên nhảy lên, trở thành nhất phẩm Thiên Tiên, hắn cần suy nghĩ một phen về ba phẩm cảnh giới chênh lệch này mới có thể ổn định yên tâm đề thăng.
Cơm muốn ăn từng miếng từng miếng một, hắn không thể gấp gáp.
- Đi thôi!
Mục Vân trở lại nhìn hai người, nói:
- Nơi này đã không có cái gì đáng phải dò xét, chúng ta còn đi tới địa phương khác, trước tìm Nhậm huynh, Thiên Hân Nhi và Lạc Kiếm Tuyết ba người bọn họ.
- Ừm!
Ba người kết bạn, ngồi trên người Tử Nha, lần nữa lên đường.
Tử Nha đứng dậy, nhưng cũng không phải dọc theo thông đạo, mà đánh vỡ vách tường.
Va chạm để Ngọc Thanh Lan, Hoán Thanh Sa hai vị mỹ nữ sợ hãi.
Gia hỏa này đánh nát bức tường.
Mục Vân trước đó muốn phá vỡ vách tường, thế nhưng hai người thấy rất rõ ràng, tốn công vô ích.
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển có thể phá vỡ?
Một tiếng ầm vang vang lên, vách tường vỡ vụn, ba người một thú, xuyên qua.
Thấy cảnh này, Ngọc Thanh Lan và Hoán Thanh Sa triệt để im lặng.
Mục Vân ngồi trên lưng Tử Nha lại tương đối bình tĩnh.
Một đường tiến lên, tốc độ của Tử Nha cực nhanh, trong lòng tựa hồ có sức lực dùng không hết.
Nhìn thấy Tử Nha lao nhanh, Mục Vân cũng kinh ngạc.
Gia hỏa này chạy quả thực rất nhanh.
Nhưng liên tưởng đến lời mình nói, đoán chừng Tử Nha hiện tại chỉ muốn trợ giúp mình mở ra bảo rương cho nó.
Nhưng bên trong bảo rương kia đến cùng có cái gì, Mục Vân cũng rất hiếu kỳ.
Bên trong mười cái bảo rương, cũng không thể toàn bộ đều là thứ Tử Nha cần.
Đến thời điểm đó, Mục Vân ngược lại muốn nhìn một chút, bên trong rốt cuộc co thứ gì.
Chỉ là hiện tại, còn cần thành thành thật thật đánh xuống cơ sở.
Không bao lâu, Mục Vân được Tử Nha dẫn đầu, tìm được Nhậm Cương Cương cùng Thiên Hân Nhi, Lạc Kiếm Tuyết ba người.
Sáu người ngồi trên lưng Tử Nha cũng rộng rãi, thoải mái, một đường mạnh mẽ đâm tới, ra khỏi mê cung.
Mà giờ khắc này, sắc mặt Kỷ Vũ lại tái xanh.
- Thứ quỷ gì!
Kỷ Vũ nhịn không được tức miệng mắng to:
- Nơi này căn bản không có đường ra, đi nửa ngày, còn đang ở nơi này, đáng chết!
- Kỷ Vũ sư huynh, còn không có nhìn thấy Cổ Chính...
Lâm Hạo Nhiên hiện tại lo lắng nói:
- Mà chúng ta tản ra đi, thế nhưng tới tới lui lui, còn trở lại tại chỗ, Triệu Vũ bọn hắn cũng tụ hợp, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nhìn thấy Cổ Chính.
- Còn có mấy người Mục Vân kia, cũng không thấy thân ảnh...
Trong lòng Lâm Hạo Nhiên lộ ra ý nghĩ không tốt.
- Đáng ghét!
Kỷ Vũ quát:
- Cổ Chính này thành sự không có, bại sự có dư.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ? Tìm đường ra đi.
Kỷ Vũ quát:
- Nhớ lấy, gặp được đám người Mục Vân, những người khác thì bắt hết toàn bộ cho ta, còn về Mục Vân, lưu hắn còn sống, nếu như gia hỏa này tìm không thấy bảo tàng hoặc lối ra, giết người bên cạnh hắn cho ta.
- Tuân mệnh!
Kỷ Vũ lại không biết, Mục Vân hiện tại đã một đường phi nước đại, ra khỏi mê cung.
Đi tới thế giới dưới đáy giếng, Mục Vân nhìn tường thành đứng sững, khẽ thở dài một cái.
Nếu không có Tử Nha tại, hắn có khả năng bị nhốt ở bên trong.
Chỉ là hiện tại.
Đoán chừng Kỷ Vũ sẽ hảo hảo chơi đùa ở bên trong.
- Đi!
Sáu khối Kim Tiên Lệnh trong tay, lại thêm lần này đoạt được, trong lòng Mục Vân quả nhiên thư sướng.
Đoạt được đồ bên trong ngọc trạc màu lam, quả thực mênh mông như biển.
Nhậm Cương Cương, Thiên Hân Nhi, Lạc Kiếm Tuyết, tự nhiên cũng được phân một bộ phận.
Thông Thiên kiếm tông, Mục Vân dự định để Lạc Kiếm Tuyết chấp chưởng, tự nhiên muốn dốc lòng tài bồi.
Nếu Thông Chung giao cho Lạc Kiếm Tuyết, ngược lại không sao, nếu như Thông Chung đui mù, hắn cũng không để ý dùng vũ lực giải quyết.
Còn về Nhậm Cương Cương, hắn cũng không lo lắng.
Bên trong Thiên Kiếm lâu hiện tại chỉ còn lại hắn và Nhậm Cương Cương hai quan môn đệ tử.
Lần này rời đi Kim Tiên di chỉ, vị trí lâu chủ nhất định là của Nhậm Cương Cương.
Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình bỏ mình, đã để Thiên Quân Vũ không có lựa chọn khác.
Đại cục đã định.
Mà Mục Vân nghĩ tới chính là, ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực cùng với Thanh Đồng cấp thế lực Thiên Kiếm lâu bên trong Nam Cực chi địa tương lai, đều muốn nằm trong tay hắn.
Cái này sẽ là một thanh lợi kiếm phía sau Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thời khắc mấu chốt, quật khỏi giết người.
Đặt ở trước đó, Mục Vân không dám nghĩ.
Bởi vì hắn cho dù chưởng khống những tồn tại này, cũng không có khả năng khiến cho ní phát triển lớn mạnh, nhưng hiện tại, hắn dám.
Bởi vì, đồ bên trong ngọc trạc màu lam đủ so với tài lực của một đại Bạch Ngân cấp thế lực, hoàn toàn có thể để hắn chế tạo ra một Nam Cực chi địa siêu cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận