Vô Thượng Thần Đế

Chương 1829: Các ngươi xong đời rồi

Vừa dứt lời, Mục Vân rút ra Hắc Dận Kiếm.
Chuôi tiên kiếm này hiện tại đã trưởng thành đến Tiên khí Thiên cấp hạ phẩm.
Hắc Dận Kiếm nằm trong tay, khí thế củaMục Vân cũng đạt được tăng trưởng.
Kiếm khí nháy mắt cất cao, tốc độ không ngừng tăng lên.
- Kiếp Sát Kiếm Vũ.
- Phán Sinh Kiếm.
- Phán Tử Kiếm.
Một hơi, Mục Vân liên tục thi triển ra ba chiêu kiếm.
Sau khi thi triển ba chiêu kiếm, Mục Vân dừng lại, nhìn đám người, nói:
- Các ngươi đều tu hành kiếm thuật, ta lần này diễn hóa cho các ngươi, hi vọng có thể để các ngươi lĩnh ngộ kiếm ý, có trợ giúp cho thành tựu Kiếm đạo của mình.
- Thêm một lượt, thức thứ nhất, Kiếp Sát Kiếm Vũ.
- Dựa vào kiếm khí cường hoành tụ tập, Tiên khí tích lũy đến trên thân kiếm, sau đó hóa thành kiếm khí, phối hợp ý cảnh kiếm đạo, khuếch tán ra, hình thành mưa kiếm, mưa kiếm này, một làn sóng thắng qua một làn sóng...
- Kiếm thứ hai, Phán Sinh Kiếm, một kiếm ra, định nhân sinh, giảng cứu lực lượng bá đạo...
- Kiếm thứ ba, Phán Tử Kiếm, kiếm ra phán chết.
- Kiếm thứ hai và kiếm thứ ba tương giao giết ra, phán định sinh tử, chính là kiếm thứ tư - Sinh Tử Kiếm.
...
Mục Vân đứng trước mười mấy người, diễn luyện một lần Cửu Kiếp Tiên Kiếm Quyết, nhanh chóng và chậm chạp, cùng với việc giảng giải lĩnh ngộ và tạo nghệ của mình đối với kiếm pháp.
Hắn cũng không phải để mấy người tu hành kiếm pháp này, mà hi vọng sau khi mình giảng giải, có thể mang đến một ít lĩnh ngộ cho bọn hắn.
Diễn luyện xong một bộ kiếm thuật, trong lòng Mục Vân có lĩnh ngộ, lần nữa diễn thêm một lần.
Cửu Kiếp Tiên Kiếm Quyết cũng là võ kỹ thích hợp nhất hắn hiện tại bên trong tầng tầng võ kỹ của mình trước kia.
Kiếm tâm của hắn chính là tịch diệt.
Cho nên cũng muốn cho kiếm đạo của hắn thành tựu tịch diệt kiếm đạo.
Tịch diệt, giảng cứu chính là ký sinh chết, diệt thiên địa, thẳng tiến không lùi, cho nên cho tới nay, kiếm pháp của hắn cũng thiên hướng về sát phạt.
Diễn luyện xong, Mục Vân khoanh chân ngồi xuống, nhìn mười mấy người nói:
- Có vấn đề gì, có thể hỏi.
Vừa nghe lời này, đông đảo đệ tử tại chỗ đều kích động không thôi.
Bên trong mười mấy tên đệ tử, có mấy người đều là tọa hạ đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Bọn hắn trong mười năm kia tăng lên nhiều, đều bởi vì Mục Vân chỉ đạo.
Biết Mục Vân lĩnh ngộ kiếm thuật yêu nghiệt, bọn hắn tự nhiên không bỏ qua cơ hội khó được lần này.
Một hồi thời gian, mười mấy người ngươi một cái ta một cái, để Mục Vân cảm giác miệng đắng lưỡi khô...
Nhưng giảng giải không chỉ trợ giúp đệ tử khác, cũng khiến cho mình lại một lần nữa quen thuộc với lĩnh ngộ trước kia.
Tựa như trong tông môn, một ít trưởng lão thường sẽ tổ chức giảng đường, một là vì bồi dưỡng những đệ tử kia, hai thật ra cũng để trưởng lão bên trong tông môn nhận biết cùng trải nghiệm lại thực lực mình.
Mục Vân giảng giải cho bọn hắn một loại cảm giác thể hồ quán đỉnh.
Loại cảm giác này để bọn hắn rất thư sướng.
Thời gian mấy ngày, đám người cũng không hề rời đi, trong mỗi ngày, Mục Vân quen thuộc kiếm pháp, giảng giải cho mấy người, trôi qua rất phong phú.
Thật ra quan trọng nhất là, Mục Vân cảm giác được mình gần đây lĩnh ngộ kiếm đạo tựa hồ tại tăng lên, cho nên mới không ngừng thuần thục đạo lý mình trước kia hiểu rõ, cầu đột phá.
Luôn có một ít khả năng tồn tại hắn sơ sẩy.
Cảm giác được một tia sơ sẩy này, Mục Vân không ngừng hoàn thiện cầu đột phá.
Mà bây giờ bên trong Kim Tiên di chỉ, đã hướng tới trạng thái bão hòa.
Loại bão hòa này chính là trong từng đoàn thể.
Có thể còn sống, trên cơ bản đều chăm chú ôm thành đoàn đội, không bị người khác nghiền ép.
Mà Kim Tiên Lệnh, đi qua hơn ba năm thời gian tìm kiếm, tất cả mọi người đã cơ hồ tìm hầu như không còn ngõ ngách nào trong Kim Tiên di chỉ.
Khác biệt duy nhất là, ai cũng không biết, trong tay ai có mấy khối Kim Tiên Lệnh.
Mà loại bão hòa này tất lại bởi vì một ít người ngo ngoe muốn động phát sinh cải biến.
Đám người Mục Vân trong một ngày gặp phải một đội ngũ đánh vỡ cân bằng.
Như thường ngày, Mục Vân bắt đầu lĩnh ngộ Kiếm đạo của mình, trong chớp nhoáng, từng tiếng xé gió đến, có người tiến vào một mảnh núi rừng.
Mục Vân cũng không lạ lẫm cầm hai người đầu của nhóm người kia.
Tịch Yểm Nguyệt.
Đấu Lạc Thiên.
Nhìn thấy hai người, trong ánh mắt Mục Vân lộ ra vẻ mỉm cười.
Dùng sự hiểu rõ của hắn về hai người, hai gia hỏa này sẽ không thờ ơ khi nhìn đám người bọn hắn.
Sự thật đúng như thế.
Tịch Yểm Nguyệt và Đấu Lạc Thiên hai người nhìn thấy đám người Mục Vân, hào hứng.
Ánh mắt hai gia hỏa này lộ ra hưng phấn.
Mà giờ khắc này, Nhậm Cương Cương vừa lúc không ở đây.
Tịch Yểm Nguyệt mang theo hơn mười người xuất hiện xung quanh sơn phong.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân, Tịch Yểm Nguyệt kiêng kị, thế nhưng nhìn thấy bên trong mười mấy người cũng không có Nhậm Cương Cương, Tịch Yểm Nguyệt lại hưng phấn.
- Vừa hay đụng phải ngươi, thật sự là xảo, đã như vậy, không cần nói nhảm nhiều, giao Kim Tiên Lệnh ra đây.
Đấu Lạc Thiên mở miệng, không có một tia tâm địa gian giảo.
Không quanh co lòng vòng, nói thẳng chủ đề.
- Ba năm thời gian, tin tức của ngươi thật quá ít, không nghĩ tới trốn ở chỗ này tăng thực lực lên, đã như vậy, vậy ngươi giao ra Kim Tiên Lệnh đi.
Tịch Yểm Nguyệt mở lời.
- Các ngươi thật xác định muốn làm như thế sao?
Nhìn hai người, Mục Vân lại cười nói:
- Ba năm không thấy, chẳng lẽ các ngươi không sợ... Ta đã nắm giữ thực lực có thể giết các ngươi?
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Tịch Yểm Nguyệt lại cười to nói:
- Ngươi nằm mơ à?
- Ta không nằm mơ, nằm mơ là các ngươi.
Di tích có thể bị khai thác bên trong Kim Tiên di chỉ cho tới bây giờ trên cơ bản đã bị đám người lật cả đáy lên trời.
Nói cách khác, Kim Tiên Lệnh có thể tìm tới cơ hồ bị đám người tìm xong.
Cho nên hiện tại, khai phát tài nguyên xong, muốn tăng cường tài nguyên trong tay mình cũng chỉ có đi con đường cướp đoạt.
Khôn sống mống chết, mạnh được yếu thua, dĩ nhiên nên bắt đầu từ quả hồng mềm.
Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên lo lắng Nhậm Cương Cương ở nơi này.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Nhậm Cương Cương không có mặt, hai người có quyết định.
Nhanh chóng ra tay cướp đoạt Kim Tiên Lệnh, sau khi nhanh chóng rút lui.
- Giết!
Hai người hiện tại không do dự, cùng nhau giết ra.
Hơn mười người sau lưng cũng vọt ra.
Lập tức, hai phe bắt đầu giao thủ.
Nhìn Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên hai người đánh tới, Mục Vân không chút lo lắng.
Thậm chí nội tâm kích động, muốn tranh tài với hai người một hồi.
Ba năm trước ở trước tháp cao, hắn kém chút bị năm người vây công đến chết.
Mà bây giờ đã không phải ba năm trước.
Hắn đã đến cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên.
Tiến lên, gân cốt toàn thân Mục Vânphát ra tiếng vang lốp bốp, thân thể triệt để căng cứng.
- Nhị phẩm Thiên Tiên.
Nhìn thấy cảnh giới Mục Vân hiện tại, Tịch Yểm Nguyệt, Đấu Lạc Thiên hơi kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận