Vô Thượng Thần Đế

Chương 1841: Hố đá giống như chữ

- Mục huynh!
Nhìn thấy Mục Vân sững sờ, Giang Diễm, Diệp Vô Tình đẩy đẩy Mục Vân.
- Ừm?
- Mục huynh, ngươi đến cùng thế nào mở ra? Ta thấy không giống như trận pháp.
Diệp Vô Tình hiếu kỳ hỏi.
- Dĩ nhiên không phải trận pháp.
Mục Vân ngược lại cười nói:
- Chẳng qua lợi dụng ngũ hành tương sinh tương khắc thôi, tòa đại môn này dùng lực lượng Kim hành, thêm phong ấn, thổ khắc kim, ta sớm mấy năm trước đạt được một ít kỳ vật Thổ hành, vừa rồi khắc chế Kim Môn, đưa vào, Kim Môn tự sụp đổ.
- Ha ha...
Nghe đến lời này, Diệp Vô Tình ha ha cười nói:
- Bất quá Mục Vân thật khí phách, vừa rồi nhìn thấy sắc mặt hai huynh đệ Đường Văn Bân và Đường Văn Vũ, ta cũng nhịn không được muốn cười.
- Bất quá Mục huynh cũng phải cẩn thận hai huynh đệ này, Đường Văn Bân là ngụy quân tử chân chính, không thể không phòng, mà Đường Văn Vũ chính là tiểu nhân, lần này tiến vào bên trong, sợ rằng sẽ phiền phức không nhỏ.
- Không sợ phiền phức đến, sợ phiền phức không đến đây.
Mục Vân lại thì thào nói nhỏ:
- Lần này, bọn hắn không tìm ta gây phiền phức, ta cũng phải tìm bọn hắn phiền phức.
Vừa dứt lời, mấy người tiến vào bên trong đại điện.
Nhưng ngoài dự đoán, bên trong đại điện có một bức tường đá dựng lên ở trước mặt mọi người.
Trên tường đá, bóng loáng sạch sẽ, toàn bộ tường đá mang theo máu màu đỏ, nhìn, như một vách tường nhuộm máu.
Tường đá lớn như vậy chặn lại toàn bộ đường tiến lên trước cung điện.
Đám người không có cách, chỉ có thể nhảy lên một cái, đứng ở trên tường đá.
Nhưng trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Vượt qua trên tường đá, trước mắt mọi người, mênh mông vô bờ, chính là mặt đất màu máu.
Nói đúng ra, không phải đại địa, mà là phiến đá.
Mặt đất lan tràn phiến đá, mặt ngoài mấp mô, một ánh mắt không nhìn thấy phần cuối.
Nhưng cho người ta cảm giác rất kỳ quái.
Mặt đất này từ phiến đá lát thành, thế nhưng mặt ngoài mấp mô, nhìn giống như rừng cây rậm rạm bẫy rập chông gai, không có quy tắc.
Mà mỗi một cái hố đều sâu hơn mười mét, rộng cũng mười mấy mét.
Lần này, đám người bị cảnh trí trong đó mê huyễn.
Ai cũng không biết, đây rốt cuộc là cảnh trí gì.
- Cảnh trí bao la như thế, thật không biết xuất từ tay người nào.
- Đúng vậy, mặt đất này nhìn qua là tác phẩm đồ sộ căn bản không phải người có thể hoàn thành, chẳng lẽ là thiên nhiên hình thành?
- Mặt đất đầy đá, một ánh mắt không nhìn thấy đầu, đến cùng dài bao nhiêu, ai biết.
Mọi người nhất thời nghị luận ầm ĩ.
Mục Vân đứng trên đỉnh phiến đá, nhịn không được nhìn lại.
Sau lưng mấy trăm mét, chính là đại môn vừa rồi bọn hắn tiến vào bên trong.
Nhưng chỗ này lại xuất hiện một tường đá cao mấy trăm thước, mà nhìn, tựa hồ trên tường đá mới là mặt đất bên trong mật địa?
Dù sao cũng có một cỗ cảm giác rất kỳ quái.
Còn có những hố sâu phức tạp rườm rà, từng cái không có chút quy tắc.
Có ý gì?
Mục Vân cũng tìm không thấy quy tắc.
Nhưng hắn vừa định phi thân lên, nhìn về phương xa, xem xét một chút, thế nhưng đột nhiên, thân thể lại giống như bị vạn cân đè xuống, bị một mực định trên mặt đất, chỉ có thể bat mấy mét, cũng không còn cách nào bay lên không.
Những người khác tự nhiên cũng phát hiện điểm này, mọi người nhất thời kinh ngạc không thôi.
Chuyện gì xảy ra?
Phía trên đại địa tựa hồ truyền đến từng lực hút cuồng bạo, giằng co thân thể bọn hắn, khiến cho bọn hắn không cách nào lao vùn vụt lên.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không cách nào bay, chỉ có thể đứng trên mặt đất, nhìn về phía trước.
- Hiện tại, không phải thời điểm kinh ngạc, chúng ta nên xem xét một chút, nơi này đến cùng có Kim Tiên Bi hay không.
- Ừm!
Đám người Đường Văn Bân nói nhỏ vài câu, phi thân rời đi.
Thấy cảnh này, Giang Diễm, Diệp Vô Tình nhìn về phía Mục Vân.
- Vân huynh, nơi này...
- Cẩn thận một chút đi.
Mục Vân thở ra một hơi nói:
- Nơi này cực kì cổ quái, ta luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào.
- Tốt!
Mấy người cũng cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía trước.
Tất cả mọi người rất cẩn thận, gần vạn người dần dần tản ra, nhưng đám người chỉ hành tẩu trên mặt đất đầy đá, còn những hố đá kia, thì không có người dám dùng thân thử hiểm, bước vào trong đó.
Nhậm Cương Cương đi theo sau lưng Mục Vân, nhìn đám người một đường lao vùn vụt tới, trong lòng nghi hoặc không thôi.
- Mục Vân, ngươi có cảm giác những hố đá này, rất kỳ quái hay không.
- Quả thật rất kỳ quái.
Mục Vân dọc theo đường, không ngừng nhìn hố đá.
Những hố đá kia lớn có nhỏ có, có thẳng tắp, có quanh co lòng vòng, có càng chồng chất cùng một chỗ, hết sức phức tạp.
Nhậm Cương Cương mày nhăn lại nói:
- Đáng tiếc không thể đằng không quan sát, ta luôn cảm giác, những hố đá này... Giống như... Giống như chữ khắc trên mặt đất.
Oanh...
Nhậm Cương Cương vừa dứt lời, Mục Vân nhất thời ngây người.
Chữ khắc trên mặt đất.
Chữ.
Đúng thế, là chữ.
Mục Vân ngơ ngẩn.
- Thế nào rồi?
nhìn Mục Vân sững sờ, Nhậm Cương Cương khó hiểu nói:
- Ta chỉ phỏng đoán lung tung, dù sao cảm giác rất kỳ quái.
- Là rất kỳ quái.
Mục Vân nheo mắt, nhìn phía sau, cười nói:
- Ta cũng không nghĩ tới thế mà lại như vậy.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì tiến vào nơi này, tường lấp kín xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Kia đâu phải tường, chính là bia.
Một thạch bi bị đặt nằm ngang trên mặt đất, vẻn vẹn độ dày đã cao mấy trăm mét.
Mà bọn hắn hiện tại đang đứng ở trên mặt chính của thạch bi cực đại, cho nên những lỗ khảm hố đá có quỹ tích quỷ dị, cũng không phải chẳng hiểu ra sao xuất hiện, mà thật là chữ.
Dưới chân đạp trên thạch bi, không phải phiến đá.
Hô hấp của Mục Vân trở nên nặng nề.
Những đệ tử Tam Cực Thiên Minh còn không có phát hiện, Kim Tiên Bi bọn hắn đau khổ tìm tìm giờ khắc này đang ở ngay dưới chân.
Nhưng phía trên Kim Tiên Bi khắc từng ký tự, đến cùng là cái gì?
Mục Vân hiện tại tự nhiên không có khả năng thu phục bia, hắn cũng căn bản không có biện pháp thu phục.
Những người khác hiện tại đã không ngừng tiến lên phía trước, mấy người Mục Vân đi ở phía sau, không nhanh không chậm.
- Oa...
Ngay hiện tại, từng tiếng kinh hô vang lên.
Phía trước tựa hồ có phát hiện.
Đám người Mục Vân lao nhanh đi tới phía trước.
Bỗng nhiên, một đại điện xuất hiện trước mắt mọi người.
Bây giờ nhìn lại, tựa hồ đại điện này mới thật sự là chỗ cần đến.
Mà phía trước, mọi người thấy đại điện, hai mắt tỏa sáng.
Ba cánh cửa lớn triệt để rộng mở, bên trong đại điện lóng lánh kim quang, thấy không rõ bên trong đến cùng có tình cảnh gì.
Nhưng trong nháy mắt, mọi người tranh nhau chen lấn, tiến vào bên trong đại điện.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại ngừng chân không tiến.
- Vân huynh, không đi vào sao?
Diệp Vô Tình nhìn thấy Mục Vân đứng tại chỗ, nghi ngờ hỏi.
- Các ngươi đi vào trước, ta còn có một ít chuyện, cần làm chút chuẩn bị.
Chuẩn bị?
Chuẩn bị gì?
Đối mặt mấy người, Mục Vân cũng không nhiều lời.
Hắn cũng không có hoàn toàn chắc chắn, nhưng dù sao cũng muốn thử một lần.
Mà bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận