Vô Thượng Thần Đế

Chương 1848: Giả Bi

Nhìn thấy từng thân ảnh lần lượt vọt thẳng giết ra, mọi người trợn tròn mắt.
Ròng rã tám mươi thân ảnh xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Trong tay tám mươi thân ảnh có cầm kiếm, có cầm thương, hoặc cầm đao, thế nhưng đều không ngoại lệ, tám mươi người đằng đằng sát khí.
Phốc phốc phốc...
Chuyện đột ngột phát sinh để đông đảo đệ tử bất ngờ không thôi.
Thực sự quá rung động.
Cái này khiến bọn hắn khó có thể lý giải.
Tràng diện cuồng bạo thực sự làm người ta rung động.
- Mọi người không cần lo lắng, trực tiếp giết vào, đây chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi.
Trong đám người, không biết ai hô một tiếng, trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn về phía trước, giết đỏ cả mắt.
Chinh chiến dài vạn lý, chỉ kém một bước cuối cùng, làm sao có thể từ bỏ.
Tất cả mọi người lập tức giết ra.
Tám mươi Kim Tiên hộ vệ cường đại, rõ ràng vượt qua tất cả mọi người nhận biết.
Sinh tiền, bọn hắn có thể là Huyền Tiên, thậm chí là cường giả đỉnh tiêm cảnh giới Chân Tiên, mà bây giờ bọn hắn cũng là thuộc về cường giả bên trong Thiên Tiên.
Tám mươi người, đối đầu vạn người, lại hoàn toàn là một trận đồ sát đơn giản nghiêng về một phía.
Nhưng đám người Đường Văn Bân hiện tại đã không để ý tất cả.
Những đệ tử kia làm đạn pháo, bọn hắn thì giết vào bên trong đại điện.
Cả tòa đại điện, nhìn qua diện tích rộng lớn, một ánh mắt không nhìn thấy phần cuối.
Thế nhưng, từ hai bên đại điện chiều rộng ngàn mét tiến vào lại có thể nhìn thấy, phía trên vách tường treo từng kiện thần binh lợi khí bộ dáng quái dị.
Vẻn vẹn thần binh lợi khí cũng thôi, thậm chí còn có rất nhiều đồ chơi cổ quái kỳ lạ.
- Trước không cần quản những vật này, chúng ta đi trước tìm tìm Kim Tiên Bi, Kim Tiên Bi, mới là quan trọng nhất trong này.
Đường Văn Bân hạ lệnh.
Kim Tiên Bi tới tay, trực tiếp tấn thăng nội minh đệ tử, hắn sau này muốn cái gì không có?
Đường Văn Bân mang theo hơn mười người tiến vào chỗ sâu.
Mà lúc này, Thần Vũ Trúc, Dạ Như Huyết và những đệ tử trước mười ngoại minh Tam Cực Thiên Minh đều xung phong ra ngoài.
Thấy cảnh này, Nhậm Cương Cương đi đến trước mặt Mục Vân.
- Chúng ta...
- Đừng lo lắng.
Mục Vân lại hơi hơi cười nói:
- Những thứ này đều là tiên khí Thiên cấp, không cần thì phí.
- Kia Kim Tiên Bi...
- Muốn cái gì Kim Tiên Bi, bọn hắn muốn, cũng phải tìm thấy mới được...
Mục Vân vừa nói ra lời này, Nhậm Cương Cương lập tức sáng tỏ.
- Ngươi cái tên này...
Cười mắng Mục Vân một cái, Nhậm Cương Cương cùng mười mấy người khác khuếch tán ra hai bên, bắt đầu sưu tập thiên tài địa bảo lên.
Mục Vân đương nhiên rõ ràng, nơi này căn bản không có Kim Tiên Bi.
Kim Tiên Bi, đã sớm là thành thành thật thật nằm ở bên trong Tru Tiên Đồ của hắn.
Cho nên hiện tại, gặp phải đồ tốt, trực tiếp lấy là được.
Thấy cảnh này, những người khác cũng lập tức ùa lên.
Mà cùng lúc đó, những đệ tử giết vào cũng xông vào bên trong đại điện, nhìn tiên khí hai bên đại điện, kinh ngạc không thôi.
Bọn hắn tự biết thực lực thấp, giờ phút này cũng mặc kệ Kim Tiên Bi, cướp đoạt bảo vật mới là quan trọng nhất.
Lần lượt từng thân ảnh giết vào bên trong đại điện, bắt đầu điên cuồng cướp đoạt.
Nhưng đám người lại phát hiện, hai bên đại điện treo không ít bảo vật, quy tắc lộn xộn, mà chỉ có một ít thiên cấp hạ phẩm, trung phẩm, tựa hồ bị người cướp đoạt qua một lần.
- Đáng tiếc đáng tiếc quá.
Nhậm Cương Cương đau lòng nói:
- Nhiều bảo bối như vậy, đáng tiếc chúng ta không thể thu hết, thật sự quá đáng tiếc.
- Ngươi cũng quá tham lam đi!
Mục Vân lại mắng:
- Thời gian cấp bách, ngươi lựa chọn chậm, những người đằng sau tiến vào khẳng định tranh đoạt với ngươi, một kiện tiên khí Thiên cấp thượng phẩm, bù đắp được mười tiên khí thiên cấp trung phẩm, ngươi còn không vừa lòng?
- Đương nhiên không vừa lòng! Thu hết mới là thỏa mãn.
Nhậm Cương Cương cười ha ha một tiếng.
Oanh...
Mà cùng lúc đó, mười mấy người không ngừng chọn tiên khí tốt nhất bỏ vào trong túi, nhanh chóng tiến lên, bỏ qua người sau lưng, nghe phía trước truyền tới từng đợt tiếng oanh minh.
Đánh nhau!
Nhìn về tiếng oanh minh ở phía trước, Mục Vân cười nói:
- Ngươi mang theo bọn hắn ở đây thu thập, Tử Nha, ngươi cũng ở nơi đây thủ hộ, xảy ra vấn đề, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.
- Gâu gâu...
Tử Nha rống một tiếng, nhìn Mục Vân, mang theo khinh bỉ.
- Chính ngươi cẩn thận một ít.
- Yên tâm đi!
Mục Vân tự tin cười một tiếng, rời đi.
Nhậm Cương Cương nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy mình quả thật nói nhiều, Mục Vân hiện tại cảnh giới ngũ phẩm Thiên Tiên, không còn ai bên trong Kim Tiên di chỉ có thể là đối thủ của hắn.
Vừa mới cách ra không lâu lại tăng lên biên độ cực lớn, chỉ sợ sẽ để cho đám thiên chi kiêu tử ngoại minh trợn mắt hốc mồm.
- Mọi người tiếp tục nhanh tay nhanh cnâ, vạn nhất bị mấy người đằng sau vượt qua, đồ tốt thế sẽ hết rồi!
- Hiểu rõ!
Mười mấy người lập tức xông ra, tốc độ không giảm, bắt đầu toàn lực thúc đẩy.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân lại đã vọt thẳng đến chỗ sâu.
Không bao lâu, Mục Vân đuổi tới chỗ sâu nhất.
Bây giờ ước chừng có mấy trăm người đứng trong chỗ sâu nhất, giữa lẫn nhau lại một bày ra tư thế như nước với lửa.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng hơi giật mình.
Bọn gia hỏa này...
Mục Vân đưa mắt nhìn lại thì thấy một bức tường ở chỗ sâu nhất.
Mà vách tường kia lẻ loi trơ trọi đứng ở phía trước, hết thảy đệ tử tiến vào nơi này, mỗi một người đều là hai mắt đỏ hồng, nhìn chằm chằm vách đá.
Mà trên thạch bích kia cũng khắc vài chữ to, đặc biệt bắt mắt.
- Bất Diệt Huyết Điển!
Nhìn thấy bốn chữ lớn, Mục Vân hơi giật mình.
Đây là tình huống như thế nào?
Thế nào còn có một tấm bia đá ở đây?
Trong lúc kinh ngạc, ánh mắt hắn rơi vào trên tấm bia đá, nhìn nội dung trên tấm bia đá, lập tức nở nụ cười.
Bên trên tấm bia đá này đúng là viết Bất Diệt Huyết Điển, thế nhưng nội dung lại bị người động tay chân.
Thấy cảnh này, Mục Vân sáng tỏ.
Dại năng Kim Tiên này thật có đủ tâm cơ, chết đều không yên ổn, lấy huyết bi thật đặt nằm ngang bên ngoài đại điện, cho dù ai cũng nhìn không ra, đường đường Kim Tiên Bi thế mà bị bọn hắn giẫm dưới chân.
Thế nhưng trong này, lại cố ý thả một tấm bia đá, dẫn dụ tất cả mọi người.
Chút mưu kế này, chơi rất hay.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân lại đứng bên ngoài đám người, căn bản không có ý định lẫn vào.
- Vân huynh!
- Vân huynh!
Diệp Vô Tình cùng Giang Diễm giờ phút này thở hổn hển, đi tới trước mặt Mục Vân, chậm rãi nói:
- Kim Tiên Bi, Vân huynh chẳng lẽ không có biện pháp sao?
- Đương nhiên là có!
Mục Vân nhìn hai người, chậm rãi nói:
- Kim Tiên Bi, ta đương nhiên có ý, chỉ là hiện tại Đường Văn Bân, Thần Vũ Trúc, Dạ Như Huyết ba người ở nơi đó, chúng ta chỗ nào tranh đoạt được.
- Chẳng bằng yên lặng đứng đây xem náo nhiệt.
- Ngươi cũng quá... Bình tĩnh đi?
Diệp Vô Tình nhìn Mục Vân, cười khổ nói:
- Ta nhìn thấy Kim Tiên Bi, cũng không có các bảo trì bình tĩnh.
- Hai vị nghe ta khuyên một lời, hiện tại còn không bằng đi ra bên ngoài, đi thu lấy một ít tiên khí tiện tay, nhìn có bảo bối gì tốt không, nếu không chịu khổ là các ngươi.
- Tiểu tử ngươi, chẳng lẽ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận