Vô Thượng Thần Đế

Chương 1868: Những người này, giết hết!

Thực lực từng đệ tử Nhất Diệp kiếm phái cực kì cổ quái, rõ ràng là đệ tử của Phàm Thiết cấp thế lực, làm sao có thể nắm giữ thực lực không sai biệt nhiều cùng bọn hắn.
Càng giao chiến, đám người càng sợ run tim mất mật.
Nhất Diệp kiếm phái cường đại hơn bọn hắn trong tưởng tượng nhiều lắm.
Vốn cho rằng một trận chiến đấu nghiền ép, kết quả bây giờ lại trở thành chiến đấu giằng co.
Càng thêm nghiêm trọng là, cao tầng Sơn Hải môn thế mà bị kiềm chế.
Nhất là môn chủ, bị tứ đại ngũ phẩm Thiên Tiên vây công, môn hạ đệ tử, hiện tại càng giao chiến càng cảm thấy chấn kinh.
Bọn hắn hiện tại đã không có tâm tư chống cự, chỉ muốn rút lui, cũng không thể rút lui.
Thấy cảnh này, Lôi Viễn Sơn đắng chát không thôi.
Cái này bị hố lớn rồi!
Nhưng Lôi Viễn Sơn dù sao cũng là môn chủ Sơn Hải môn, không nói thực lực ngũ phẩm Thiên Tiên, hiện tại hắn một người một mình chống cự bốn người, mặc dù gắt gao bị áp chế, thế nhưng nhất thời nửa khắc, bốn người cũng căn bản không cách nào chém giết hắn.
- Sơn hải cự khiếu!
Rít lên một tiếng, toàn thân cao thấp Lôi Viễn Sơn hở ra cơ bắp mặt ngoài thân thể, cả người giống như sinh trưởng từng vòng cơ bắp, bộ dáng rất dữ tợn.
- Cút!
Rít lên một tiếng, Lôi Viễn Sơn không nói hai lời, triệt để giết ra.
Phanh...
Tiếng bành bành vang lên, Nghiêm Tử Thu chính diện chống lại Lôi Viễn Sơn, một tiếng tạch tạch vang lên, Nghiêm Tử Thu lui nhanh về sau.
Máu tươi từ khóe miệng chảy ra, Nghiêm Tử Thu nhìn Lôi Viễn Sơn quát:
- Mọi người cẩn thận, gia hỏa này thi triển bí pháp.
Nghe đến lời này, ba người Lục Thanh Tùng cũng không dám khinh thường.
- Đến đây! Đến đây!
Lôi Viễn Sơn thấy cảnh này, gầm hét.
Hắn hiện tại thúc giục bí pháp Sơn Hải môn, trong thời gian ngắn đề uy năng thân thể, tạo thành tổn thương cực lớn, cho nên hiện tại hắn căn bản không e ngại bốn người.
Chí ít, hiện tại hắn muốn đi, không ai có thể ngăn lại mình.
- Nhất Diệp kiếm phái, hẳn phải chết không nghi ngờ, lần này Lôi Viễn Sơn ta khinh thường các ngươi, lần sau, nhất định san bằng Nhất Diệp kiếm phái ngươi.
Lôi Viễn Sơn nói, thân ảnh lóe lên, tiếng rít bài sơn đảo hải vang dội toàn trường.
Một tiếng này để đám người sợ hãi.
- Đáng ghét!
Lục Thanh Tùng mắng:
- Gia hỏa này vốn hẳn phải chết không nghi ngờ, không nghĩ tới còn có bí pháp...
- Cho dù như thế, cũng muốn giữ hắn lại, để Sơn Hải môn biết, Nhất Diệp kiếm phái cũng không phải Nhất Diệp kiếm phái trước kia.
Tần Văn Bân mở miệng quát.
- Tốt!
Bốn người lại lần nữa liên thủ.
Đi qua những năm nay phát triển, Nhất Diệp kiếm phái không phải Phàm Thiết cấp thế lực mặc người ức hiếp.
Lúc đầu Nhất Diệp kiếm phái ở vào nơi Thiên Kiếm lâu quản hạt, vị trí bản thân xa xôi, thế lực gần nhất là Sơn Hải môn, quanh năm, Phàm Thiết cấp thế lực dưới trướng Sơn Hải môn không biết xâm phạm Nhất Diệp kiếm phái bao nhiêu lần.
Cho nên, lần này ba vị thái thượng trưởng lão cũng áp chế không nổi xúc động.
- Còn dám tới?
Nhìn thấy bốn người vào hiện tại thế mà còn dám vây công hắn, Lôi Viễn Sơn lúc này cũng có chút kinh dị.
Lôi Viễn Sơn biết, loại trạng thái này của mình kéo dài không được bao lâu, hiện tại không chạy, chờ đợi bí pháp hết thời gian, hắn sẽ bị mấy người kia chặt thành thịt nát.
Nhất định phải chạy.
Lôi Viễn Sơn hạ quyết tâm, nhìn bốn người, tiến lên, mặt ngoài thân thể, giống như xuất hiện từng đường huyết văn, nhìn hết sức khủng bố.
- Sơn hải chi dung!
Lôi Viễn Sơn quát khẽ, hai tay vung vẩy.
Phanh phanh phanh...
Trong nháy mắt, đại địa xuất hiện từng tiếng oanh minh, nghe qua đinh tai nhức óc, mà trước sơn môn Nhất Diệp kiếm phái ầm vang nổ bể ra.
Thấy cảnh này, các đệ tử đều run lên.
Nếu Nhất Diệp kiếm phái không có hộ tông đại trận che chở, hiện tại chỉ sợ cũng bị mặt đất chấn động thành cái sàng.
Dù như thế, trong lúc nhất thời, rất nhiều đệ tử bị tác động đến, thân thể nổ thành toái phiến.
Bốn người Lục Thanh Tùng giờ khắc này cũng đứng trước xấu hổ, lên cũng không phải, không lên cũng không phải.
Như thế nào cho phải?
Thấy cảnh này, bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Lôi Viễn Sơn hiện tại thực sự quá bá đạo.
- Sơn Hải môn đệ tử, rút!
Nhưng trong lúc bốn người kinh ngạc, Lôi Viễn Sơn lại đột nhiên mở miệng, quát to, toàn thân cao thấp bộc phát huyết quang, tốc độ gia tăng không chỉ một lần.
Vậy mà chạy trốn...
Bốn người càng trợn mắt hốc mồm.
Lôi Viễn Sơn một giây trước bá khí lên cao nhất, một giây sau nháy mắt chạy trốn.
- A...
NhưngLôi Viễn Sơn vừa mới lao vùn vụt ra, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Mọi người nhất thời kinh ngạc.
Lôi Viễn Sơn lúc này lại chật vật vọt về.
Đông đông đông tiếng vang trầm trầm, Lôi Viễn Sơn nhập vào mặt đất, khí tức cả người chợt giảm.
- Chạy? Nhất Diệp kiếm phái ta há là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn chạy thì chạy?
Một thân ảnh đứng giữa không trung.
Chính là Mục Vân.
- Những người này, giết hết!
Mục Vân phất tay, đạo thân ảnh màu đen từ sau lưng của hắn lướt tới.
Những thân ảnh màu đen kia bộc phát sát cơ dạt dào, toàn thân cao thấp bị hắc bào bao phủ, hoàn toàn không nhìn ra thân hình, giống như tử sĩ đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Chính là ba trăm huyết vệ Mục Vân bồi dưỡng.
Ba trăm huyết vệ đều là cảnh giới Thiên Tiên, Phàm Thiết cấp thế lực, phái ra một người, đầy đủ nghiền ép, mà Thanh Đồng cấp thế lực, tăng thêm Lạc Thiên Hành, nhẹ nhõm diệt sát.
Lúc này, ba trăm huyết vệ giết ra, đệ tử Sơn Hải môn rối loạn, chạy trối chết.
Trước cửa Nhất Diệp kiếm phái, máu chảy thành sông.
Mục Vân hiện tại lại đứng giữa không trung nhìn hết thảy.
Có phân tranh, nhất định có tử vong, giờ khắc này không có gì để thương hại.
- Lôi Viễn Sơn, môn chủ Sơn Hải môn.
Nhìn một thân ảnh trên mặt đất, Mục Vân nói:
- Ngươi thật to gan, ngay cả Nhất Diệp kiếm phái của ta mà ngươi cũng dám đến, quả nhiên không sợ chết.
- Mục Vân!
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân xuất thủ, đánh lui Lôi Viễn Sơn vốn muốn bỏ trốn mất dạng, mấy vị trưởng lão thở dài một hơi.
Nhưng nhìn Mục Vân lại kinh ngạc hơn, thực lực của gia hỏa này thực sự quá mạnh.
Mới mấy năm không thấy lại là một tầm cao khác.
Thật ra khi thực lực ba người Lục Thanh Tùng đột nhiên tăng trưởng, bọn hắn đã biết, đây chỉ sợ là thực lực của Mục Vân đề thăng mang cho bọn hắn chỗ tốt.
- Ngươi chính là Mục Vân.
Lôi Viễn Sơn nhìn Mục Vân, quát:
- Mục Vân, ngươi tốt nhất thả ta, bằng không, Nhất Diệp kiếm phái các ngươi đợi đến diệt môn đi.
- Diệt môn?
Mục Vân cười nhạo:
- Trước khi diệt môn đó, cũng muốn nuốt vào Sơn Hải môn các ngươi lại nói, Lôi Viễn Sơn ngươi không nhìn thấy ngày đó.
- Bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Lôi Viễn Sơn biết thời gian của mình không nhiều, lại dông dài, thân thể của hắn lâm vào mỏi mệt, muốn chạy cũng không thể.
Mục Vân, hiển nhiên là cửa đột phá.
Không nói hai lời, Lôi Viễn Sơn lao thẳng tới Mục Vân.
- Muốn chết!
Nhìn thấy Lôi Viễn Sơn đánh tới, Mục Vân gầm thét, bàn tay vung lên, chín đạo chỉ ấn trống rỗng mà ra.
Cửu U Chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận