Vô Thượng Thần Đế

Chương 1893: Ta Cũng Không Muốn Chết

- Làm thịt bọn hắn.
- Giết sạch lũ khốn kiếp này.
- Đúng, không sai!
Quần tình oán giận, đám người hận không thể giết ra.
Thấy cảnh này, Cốc Phong im lặng không nói.
Hắn nhìn rõ ràng những người bên ngoài, mỗi một người đều là cảnh giới Thiên Tiên.
Mà nam tử dẫn đầu có tu vi rất cao, chỉ sợ còn chưa đạt tới Huyền Tiên cũng hẳn là Tiên Thiên cửu phẩm đỉnh tiêm.
Đội hình cỗ này, nhân số tuy ít, thế nhưng thực lực lại rất mạnh.
Trong lòng Cốc Phong đã có tính toán.
Nhưng Mục Vân hiện tại còn đang bế quan, không nên quấy rầy.
Nhưng bằng vào bọn hắn, muốn cạy mở đại môn Nhất Diệp kiếm phái, cũng khó.
Hoàng Cực Dục nhìn thấy đám người sôi trào, nhịn không được nói:
- Mục Vân, giết mấy vị đệ tử Hoàng Cực thế gia ta, coi là trốn ở chỗ này thì có thể bình yên vô sự? Hiện tại không ra, sớm tối cũng chết.
- Nếu như bây giờ ra, bản thiếu gia nói không chừng đại phát thiện tâm, có thể giúp Nhất Diệp kiếm phái ngươi, rời khỏi con đường tử vong.
Hoàng Cực Dục nhìn về phía trước, lời thề son sắt nói.
Nhất Diệp kiếm phái bất quá chỉ là Phàm Thiết cấp thế lực, mạnh, lại có thể mạnh đến mức nào?
Hiện tại, hắn ngược lại không thèm để ý bọn gia hỏa này.
Nếu thật chọc giận hắn, Nhất Diệp kiếm phái sẽ không có cơ hội đầu hàng.
Nhưng hắn lại hoàn toàn quên đi.
Hiện tại, tựa hồ tông môn mà hắn còn không thể nào vào được.
- Ai có khẩu khí lớn như vậy, muốn diệt Nhất Diệp kiếm phái ta?
Nhưng ngay hiện tại, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Trên bầu trời có một thân ảnh phiêu nhiên rơi xuống.
Rơi vào bên ngoài đại trận, mà không phải bên trong đại trận.
Một thân ảnh với một thân trường sam màu đen, người khoác áo choàng màu đen, tóc dài buộc ở sau ót, một luồng sợi tóc lưu ở trên trán, mấy phần tiêu sái, mấy phần ngây ngô.
- Là ta!
Hoàng Cực Dục thấy cảnh này, lòng đầy cảnh giác.
- Ngươi là ai?
- Hoàng Cực Dục, đệ tử Hoàng Cực thế gia!
Hoàng Cực Dục ngạo nghễ nói:
- Ngươi chính là Mục Vân? Thức thời, hiện tại gia nhập Hoàng Cực thế gia chúng ta, nghe theo điều động, bằng không...
- Nếu không như thế nào?
- Chết!
Hoàng Cực Dục hừ hừ.
- Chết? Ta dù sao cũng không muốn chết...
Mục Vân thản nhiên cười nói:
- Bất quá, Hoàng Cực Dục đúng không? Ngươi hẳn phải biết, Hoàng Cực Diễn, Hoàng Cực Thái Hóa đều bị ta giết, hiện tại nhảy qua, thực sự muốn chết.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói ngươi muốn chết.
Mục Vân thản nhiên nói.
- Ngươi...
Vừa dứt lời, Hoàng Cực Dục tiến lên, khớp nối toàn thân cao thấp lốp bốp rung động, thân thể cả người đều muốn nổ tung, khí tức cất cao.
Mục Vân lại hơi hơi cười một tiếng, một kiếm giết ra.
Hắn hiện tại là thất phẩm Thiên Tiên, không sai.
Thế nhưng thất phẩm Thiên Tiên lại cường đại đến mức để chính hắn đều cảm giác đáng sợ.
Hoàng Cực Dục, cửu phẩm Thiên Tiên.
Ai sống ai chết, còn chưa nhất định.
Trong lòng Mục Vân hơi động, tiến lên, kiếm ra sát phạt.
Oanh...
Hai thân ảnh, giao thủ.
Mà cùng lúc đó, bên trong Nhất Diệp kiếm phái có lần lượt từng thân ảnh giết ra.
Đám người Phàm Vô Ngôn, Lâm Chi Tu dẫn theo mấy trăm vị đệ tử Thiên Tiên Nhất Diệp kiếm phái ứng chiến.
Những đệ tử đứng ở sơn môn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy bành trướng.
Đây chính là Nhất Diệp kiếm phái hiện tại, dám chống lại cùng Bạch Ngân cấp thế lực.
Cường đại đến mức để người ta ao ước.
Những tọa hạ đệ tử hiện tại cũng là cảnh giới Thiên Tiên, bọn hắn cũng mơ ước, có thể có một ngày trở thành cường đại bực này.
Mà một ngày này, tóm lại sẽ không quá xa.
Hiện tại Nhất Diệp kiếm phái, đang phát triển, đang thuế biến, đang trưởng thành.
Tất cả mọi người chỉ có một mục đích, trở nên mạnh hơn.
Mục Vân cho bọn hắn vô tận tài nguyên tu luyện, nếu như lại không cách nào biến thành cường giả, đời này, dứt khoát không cần tu luyện.
Ngoài sơn môn Nhất Diệp kiếm phái bộc phát tiếng xung phong vang vọng sơn cốc.
Mà để người chú mục nhất lại là hai thân ảnh trên bầu trời.
Hoàng Cực Dục.
Mục Vân.
Dùng thực lực của Mục Vân bây giờ, có thể nói là người mạnh nhất bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.
Thất phẩm Thiên Tiên, vô cùng cường hoành.
Nhưng Hoàng Cực Dục chính là người Hoàng Cực thế gia, mà lại là cửu phẩm Thiên Tiên, so với Mục Vân, chênh lệch hai cảnh giới.
Ai mạnh, ai yếu?
Đám người không được biết.
Nhưng tất cả mọi người bọn hắn đều có một ý niệm trong đầu.
Đó chính là... Mục Vân mạnh nhất.
Oanh...
Một tiếng oanh minh nổ tung, toàn bộ sơn cốc không ngừng gào thét.
Mục Vân hiện tại đứng trên đỉnh đám người, đầy lạnh lùng.
Sau khi hình thành nguyên luân màu máu, hắn còn chưa hề chân chính lợi dụng lực lượng nguyên luân để chiến đấu.
Lần này là lần đầu tiên.
Mục Vân hiện tại chỉ muốn xé nát người trước mắt.
Hoàng Cực Dục, cửu phẩm Thiên Tiên thì tính sao?
- Như Toa Kiếm Trảm.
Mục Vân chém ra một kiếm, toàn thân trên dưới ba động khí tức, tinh khí toàn thân nổ tung.
Từng tiếng ầm ầm để người phát lạnh.
Hoàng Cực Dục sử dụng Phương Thiên Họa Kích, Phương Thiên Họa Kích chính là Tiên khí đẳng cấp không tầm thường, trải qua tranh đấu, thời khắc nguy nan, dù sao cũng có thể trợ giúp Hoàng Cực Dục biến nguy thành an.
Không sai, lúc nguy nan.
Đối mặt Mục Vân, Hoàng Cực Dục phát hiện mình mỗi lần công kích, đều bị Mục Vân xảo diệu hóa giải.
Ngược lại Mục Vân, công kích nhìn như đơn giản, lại để hắn đáp ứng không xuể.
Cảnh giới cùng thực lực chênh lệch sai biệt trái lại để Hoàng Cực Dục nghĩ mãi không thông giải thích nổi.
Hắn chỗ nào yếu hơn Mục Vân rồi?
Cảnh giới, hắn ao hơn Mục Vân, thực lực, hắn sẽ không yếu hơn Mục Vân mới đúng.
Đáng ghét!
Hoàng Cực Dục khẽ quát một tiếng, phẫn nộ gầm hét lên.
- Thiên Địa Họa Lao!
Quát khẽ một tiếng, quanh người Hoàng Cực Dục xuất hiện từng tinh thể, những tinh thể kia quay xung quanh thành một bức tường vô hình, bao trùm toàn bộ thân thể của hắn.
Mắt thấy cảnh này, Hoàng Cực Dục quát to vọt thẳng ra.
Mục tiêu, Mục Vân.
Lần này xông lên, khí thế kinh người, Mục Vân hơi híp mắt, vẫn giết ra một kiếm.
Tiên khí điên cuồng hội tụ bên trong nguyên luân.
Kiếm Dục Trùng Thiên.
Một kiếm giết ra, cực đại kiếm khí vọt thẳng.
Kiếm đạo cuồng bạo ngưng tụ thành một kiếm ảnh, kéo dài.
Từng tiếng ầm ầm để người cảm thấy đại địa đều run rẩy.
Trong cảm giác run rẩy, thân thể cả người Hoàng Cực Dục đều bị kéo căng.
Cảm giác rất không thư sướng để trong lòng của hắn triệt để không có lực lượng.
Kiếm pháp Mục Vân công kích vô cùng quỷ dị.
Cửu phẩm Thiên Tiên, chênh lệch hai phẩm cấp, thế nào hoàn toàn không thấy trên người Mục Vân.
Lại nhìn về phía xung quanh, Hoàng Cực Dục càng trợn tròn mắt.
Những đệ tử Nhất Diệp kiếm phái xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên nhảy nhót ra mấy trăm tên đệ tử Thiên Tiên cảnh giới, ngăn cản hết những giáp vệ của Hoàng Cực thế gia, căn bản không có cách nào lấy được ưu thế.
Hoàng Cực Dục chỉ cảm thấy, lần này tiến công hiện tại thế nào nhìn đều giống như hắn đến tuyệt địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận