Vô Thượng Thần Đế

Chương 1899: Đột nhiên thổn thức

- Bắt đầu từ hôm nay, hết thảy mệnh lệnh, nghe theo Thiên Kiếm lâu, đối ngoại, các ngươi vẫn độc lập, đối nội, các ngươi chính là nhất thể, một khi có một ngày, Thiên Kiếm lâu tăng thêm ngũ đại đường khẩu các ngươi, nắm giữ thực lực đề thăng bạch ngân cấp thế lực, sẽ tụ hợp thành một.
- Chúng ta hiểu rõ.
Nghe đến lời này, năm vị tông chủ gật đầu.
Thông Chung, Tẩy Thanh Y, Lâu Bái Thiên, Tinh Mãn Thiên cùng Nguyệt Viên Viên cùng với Lâm Chi Tu mấy người, đều hiểu rõ.
Mục Vân đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Trước dùng thời gian hai năm, trợ giúp bọn hắn tăng thực lực lên, lôi kéo bọn hắn.
Sau đó kiến thiết truyền tống trận, liên hệ ngũ đại tông môn cùng Thiên Kiếm lâu với nhau, ngũ đại tông môn, vờn quanh Thiên Kiếm lâu, quay chung quanh toàn bộ Nam Cực chi địa, nhìn như một chỉnh thể.
Kiến thiết ra truyền tống trận, sáu thế lực bọn hắn muốn chi viện cho nhau thì chỉ cần trong chốc lát.
Cuối cùng, dùng linh mạch của Thiên Kiếm lâu một mực khóa chặt ngũ đại tông môn bọn hắn.
Chỉ cần ngũ đại tông môn muốn để đệ tử đề thăng tu vi, ngũ đại tông môn nhất định phải không ngừng điều động đệ tử đi tới Thiên Kiếm lâu.
Kể từ đó, lẫn nhau gặp gỡ, tất sẽ có thân quen, dần dần, quan hệ giữa đệ tử ngũ đại tông môn cũng sẽ càng ngày càng thân thiết.
Phân tích theo hướng này, Mục Vân cử động một bước tiếp lấy một bước, quả thực không có chút sơ suất.
Mà quan trọng nhất lại là, bọn hắn, không thể không dựa theo Mục Vân bố trí.
Bởi vì Mục Vân không phải tồn tại bọn hắn có thể phản kháng.
- Bắt đầu từ hôm nay, Thiên Kiếm lâu, đứng đầu Ngũ đường, ngũ đại thế lực tuân theo Thiên Kiếm lâu làm chủ, Thiên Quân Vũ là lâu chủ, nếu ai không phục, giết!
Mục Vân nói ra câu nói sau cùng lại mang theo một tia chấn nhiếp.
n uy cùng tồn tại mới là thượng sách.
- Ách, vậy còn ngươi?
Thiên Quân Vũ giờ phút này nhìn Mục Vân, không khỏi mở miệng nói.
- Ta?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Ta chỉ làm một đệ tử.
Vừa dứt lời, Mục Vân cũng không dài dòng, nhìn mấy người nói:
- Được rồi, ta nghĩ nếu như tuyên dương việc này ra ngoài, các ngươi ai cũng không có chỗ tốt, làm thế nào, các ngươi nên biết.
- Tiếp theo, các tông môn về khu vực của riêng phần mình, bắt đầu an bài đệ tử đi, chi tiết cụ thể thì đến lúc đó lại thương định.
- Tốt!
- Chúng ta cáo lui.
- Cáo từ!
Mấy vị tông chủ khách khí rời đi.
Nhưng nhìn kỹ lại, cơ hồ thân thể mỗi người đều đang run rẩy.
Linh mạch.
Kia là linh mạch.
Có linh mạch, ngũ đại tông môn bọn hắn tu luyện mười năm hoàn toàn tương đương với những tông môn khác đề thăng một trăm năm.
Không đúng, không chỉ như thế.
Lại thêm đan dược của Mục Vân, quả thực lần nữa gấp bội.
Mấy vị tông chủ kết bạn đi trên đường lớn trong Thiên Kiếm, riêng phần mình tâm tư khó dò.
- Lâu Bái Thiên, hiện tại, ngươi còn hận Mục Vân giết đệ tử Cửu Trọng môn của ngươi không?
Thông Chung nhìn Lâu Bái Thiên, khẽ mỉm cười nói.
- Thông Chung, lão hồ ly ngươi đừng nói lung tung.
Lâu Bái Thiên lập tức cẩn thận nói:
- Ta hiện tại chỉ hối hận, lúc trước mù mắt.
- Nếu không, hiện tại chỗ tốt từ Nhất Diệp kiếm phái đã rơi xuống bên trong Cửu Trọng môn ta.
- Ha ha... Hiện tại cũng không muộn.
Thông Chung cười ha ha một tiếng nói:
- Mục Vân cũng không phải loại người tính toán chi li, hắn hiện tại đã có dã tâm, muốn phát triển Thiên Kiếm lâu, chúng ta làm gì không theo gió vượt sóng, trực tiếp đi theo Chân Long, bay lượn trên chín tầng trời.
Nghe được lời Thông Chung nói, mấy người trầm mặc.
Thông Chung nói không sai, bọn hắn nhìn từ bề ngoài, là tông chủ của Phàm Thiết cấp thế lực, thế nhưng trên thực tế?
Cũng là sâu kiến mặc người giẫm bóp mà thôi.
Trước đó là Thiên Kiếm lâu, hiện tại là Mục Vân.
Chỉ biến thành người khác.
Thế nhưng đổi người này, đối với bọn hắn, lại là cảm mến tài bồi.
Loại tình huống này, cảm xúc dành choi Mục Vân, mặc dù không nói cảm kích, thế nhưng chí ít không phải căm hận.
Mục Vân bồi dưỡng bọn hắn, để bản thân sử dụng, mà bọn hắn, sao lại không phải dựa vào Mục Vân đi ra một con đường cường giả.
Chỉ là trước mắt, con đường này, còn không rõ ràng, nhưng đã xuất hiện một chút chuyển cơ.
Mấy người thảo luận đến đây, trong mắt đều toát ra một vòng bất đắc dĩ.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân đứng bên trong Thiên Kiếm lâu, nhìn phương xa.
- Mục huynh, ngươi thật muốn để bốn đại tông môn đến nơi đây tu luyện?
Lâm Chi Tu nhìn Mục Vân, có phần kinh nghi bất định.
- Có gì không thể sao?
- Cũng không phải, chỉ là, ta luôn cảm giác bọn gia hỏa này... Trong lòng còn có quỷ dị.
- Không sao cả.
Mục Vân lại phất phất tay nói:
- Trước mặt thực lực cường đại tuyệt đối, bất kỳ mưu mô nào đều tốn công vô ích.
- Trong lòng bọn hắn hiện tại có khả năng còn còn có nghĩ khác, nhưng một ngày nào đó, bọn hắn sẽ hiểu rõ, ta, là không thể làm trái, mà bọn hắn, đến thời điểm đó có lẽ sẽ cảm thấy may mắn quyết định hiện tại của mình.
Thấy cảnh này, Nhậm Cương Cương một bên lại hơi hơi cười một tiếng.
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì.
Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vân, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, nói:
- Ta đột nhiên phát hiện, từ khi ta biết ngươi đến bây giờ, tựa hồ ngươi bây giờ, mới thật sự là ngươi, bá đạo, tự tin, ngạo thị quần hùng.
- Thật sao? Có lẽ vậy...
Mục Vân cũng có chút cảm thán.
Hắn hiện tại mới là thật hắn sao?
Có lẽ đi, bản tính cùng tính tình Tiên Vương kiếp trước, hắn kiếp này, thật đúng là một điểm cũng không có kế thừa, ngược lại lộ ra bó tay bó chân.
Thế nhưng đoạn thời gian gần đây, nương theo huyết mạch nhất đạo quật khởi, tâm tình của hắn, tại dần dần phát sinh biến hóa.
Miệt thị chúng sinh.
Thế nhưng loại tâm tính này chuyển biến lại không có quan hệ thế nào với việc thực lực của bản thân hắn đề thăng.
Hoàn toàn phát ra từ phế phủ.
Bên trong Tru Tiên Đồ, khóe miệng Quy Nhất giờ phút này lại hơi hơi nâng lên, ý cười không hiểu...
Bên trong Nam Kiếm vực, chiến tranh phong vân, quỷ dị khó lường, thế nhưng Nam Cực chi địa lại vững như bàn thạch.
Mục Vân lần nữa tốn hao thời gian nửa năm, mới một lần nữa tụ tập linh mạch bên trong Thiên Kiếm lâu.
Đám người lại lần nữa đứng ở bên trong Thiên Kiếm lâu, nhìn một tòa lầu cao năm tầng trước mắt, nội tâm đều cảm thấy bao la hùng vĩ không thôi.
Đây là thủ đoạn của Mục Vân, cường hoành, để người chỉ có thể ngưỡng vọng.
- Xong rồi!
Mục Vân thở ra một hơi.
Thiên Quân Vũ cười nói:
- Tiểu tử ngươi, lần này, cuối cùng là công đức viên mãn.
- Ha ha...
Nhìn về phía trước, Mục Vân chỉ mỉm cười.
Chân chính khiêu chiến vừa mới bắt đầu thôi.
Nửa năm này, tứ đại bạch ngân cấp thế lực chiến tranh với nhau, bởi vì Hoàng Cực thế gia đột nhiên gặp nạn, Tử Hoàng tháp và Càn Khôn sơn trang từng bước bại lui, lại không còn khả năng chuyển bại thành thắng.
Mà Hoàng Cực thế gia lại không có tiếng tăm gì.
Tương phản, Bích Lạc hoàng tuyền tông chiếm cứ Trầm Luân Chi Địa, gây nên sóng to gió lớn bên trong toàn bộ Nam Kiếm vực, thế nhưng ngoài dự liệu, Cửu Tiên các, không có bất kỳ bày tỏ gì.
Mà lúc này, mọi người tề tụ một đường, nhìn lầu cao trước người, đều hiếu kì.
Lầu cao thật là dựa theo ý nghĩ của Mục Vân trước kia, có thể chia linh khí ra các đẳng cấp khác nhau, cung ứng môn hạ đệ tử tu hành?
Đám người không biết.
Nhậm Cương Cương nhìn lầu cao, rồi lại nhìn về phía Mục Vân.
- Đặt tên đi?
Nhẹ gật đầu, nhìn về phía trước, Mục Vân lần nữa thở ra một hơi.
- Luân Hồi Tháp!
Ba chữ tuỳ tiện, tựa hồ sớm có ý định, cũng tựa hồ tùy ý mà làm.
Nhưng nghe được ba chữ này, thần sắc đám người Lâm Chi Tu lại phấn chấn.
Mục Vân lúc trước nói với bọn hắn một mực quanh quẩn bên tai.
Tiên giới thập đại vực, người khác có thể trở thành vô thượng cường giả, mở một vực, trở thành một vực chi chủ, bọn hắn vì cái gì không được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận