Vô Thượng Thần Đế

Chương 1916: Bóng Lưng Tiêu Sái

- A? Mục Vân! Ngươi xuất quan rồi?
Mục Vân mới vừa xuất hiện, mấy thân ảnh đã kết bạn mà tới.
Những người kia, một người cầm đầu, Mục Vân cũng không lạ lẫm.
Tiêu Hóa Lâm.
Gia hỏa này xem ra giáo huấn bốn năm trước còn chưa đủ.
- Chậc chậc... Thời gian bốn năm đều không thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không dám xuất hiện nữa.
Tiêu Hóa Lâm hiện tại chắp hai tay ra sau, nhìn Mục Vân, ánh mắt đầy vẻ trêu tức.
Bốn năm trước tại ngoại minh, hắn nổi danh.
Bị người nhét giày của mình vào miệng mình trước mặt mọi người, mà không chỉ như thế, càng làm cho hắn triệt để mất hết mặt ở trước mặt mọi người.
Bốn năm qua, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ Mục Vân.
Ý nghĩ này kích phát hắn ra sức tu luyện.
Hiện nay, cảnh giới của hắn không còn là bát phẩm Thiên Tiên, mà là cửu phẩm.
Cửu phẩm Thiên Tiên, đối mặt Mục Vân, hắn, có niềm tin tuyệt đối.
Cho nên cơ hồ cách mấy ngày, hắn sẽ đi tới Tam Cực Tháp, chờ đợi Mục Vân xuất quan.
- Là ngươi?
Mục Vân nhìn Tiêu Hóa Lâm, đứng chắp tay.
- Bốn năm trước giáo huấn không ăn đủ? Hay là nói, vết sẹo lành nên quên đau?
- Ngươi...
Đây là một loại thương thứ không cách nào đề cập, thế nhưng Mục Vân lại bóc ra vết sẹo của hắn ở trước mặt đám đông.
Tiêu Hóa Lâm quát nói:
- Mục Vân, ngươi bớt ở chỗ này giả vờ bộ dáng không quan trọng.
- Hiện tại, ngươi còn tưởng rằng ta là bốn năm trước ta à? quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
- Tha ta một mạng?
Mục Vân giơ một tay ra, nhìn Tiêu Hóa Lâm, chậm rãi nói:
- Đến đây!
- Ừm?
- Ngươi đến đây, không phải ngươi nói tha ta một mạng sao? Ta xem một chút, ngươi như thế nào tha ta một mạng.
- Ngươi muốn chết!
Tiêu Hóa Lâm giận dữ giết ra.
Quản lý nội minh đệ tử đấu đá cũng không nghiêm ngặt, mà mỗi đệ tử cơ bản đều đợi ở sơn phong của mình, rất ít đi ra.
Quan trọng nhất là, Tiêu Hóa Lâm xem mình chính là đệ tử Tiêu gia, xem như phạm sai lầm, bất quá là một ít trừng phạt, hắn không sợ.
Mà đối với Mục Vân, nội quy của minh là cái gì?
Một không thể ăn, hai không thể dùng.
Tiêu Hóa Lâm kiếm chuyện, hắn không cần tính toán, đơn giản là xuất thủ.
Tiêu Hóa Lâm giận không kềm được, tiến lên, toàn thân bộc phát lực lượng vỡ, bắp thịt toàn thân ngưng tụ thành một cốt thép, ầm vang lao thẳng tới Mục Vân.
- Quá chậm!
Thấy cảnh này, Mục Vân lại lắc đầu.
- Ừm?
- Ta nói ngươi, quá chậm.
Mục Vân lại lần nữa nói:
- Ngươi nhìn!
Vừa dứt lời, bàn tay Mục Vân vung lên.
Không biết Mục Vân sử dụng chiêu thức gì, thế nhưng trong nháy mắt, cánh tay đã vòng qua Tiêu Hóa Lâm, vọt lao thẳng tới sau lưng Tiêu Hóa Lâm.
- Ngược lại.
Điểm ra Cửu U Chỉ, tiếng phốc phốc phốc vang lên, chín ngón tay xuyên qua thân thể Tiêu Hóa Lâm.
Phù phù một tiếng, thân thể Tiêu Hóa Lâm rơi xuống mặt đất.
Muốn đứng lên, thế nhưng hai chân, hai tay và thân thể có chín cái động máu, cơ hồ xuyên thủng toàn bộ bộ vị để hắn có thể đứng lên.
Một chiêu, thắng bại đã định.
Tiêu Hóa Lâm, lần nữa bại.
- Đáng chết!
Khóe miệng Tiêu Hóa Lâm hiện tại chảy đầy máu tươi, không chết, nhưng chỉ còn lại một nữa mạng.
- Không có khả năng, ta là cửu phẩm, ngươi bất quá là...
Tiêu Hóa Lâm vừa định mở miệng, nhưng nhìn lấy phía sau Mục Vân xuất hiện bốn nguyên luân, một câu cũng nói không nên lời.
Cửu phẩm Thiên Tiên.
Mục Vân hỗn đản này cũng đến cửu phẩm.
- Tiêu Hóa Lâm, đệ tử Tiêu gia?
Mục Vân một cước giẫm trên người Tiêu Hóa Lâm, hờ hững nói:
- Hết lần này đến lần khác trêu chọc ta, ta nhìn, không cho ngươi nhớ lâu, ngươi không nhớ được.
- Ngươi hỗn đản, Mục Vân, sớm muộn cũng có một ngày ngươi sẽ biết, ảnh hưởng của Tiêu gia chúng ta bên trong Tam Cực Thiên Minh, mối thù hôm nay, ta tất báo.
- Ồ? Cứng như vậy? Không chịu thua?
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Thôi được, ta nhìn, ngươi cũng có thể sẽ hận ta cả một đời, so với việc để ngươi cả một đời hận ta, không bằng, ta trước hết giết ngươi, giúp ngươi giải thoát.
Mục Vân vừa dứt lời, bàn tay vung ra.
Trong tích tắc, bàn tay triệt để bộc phát lực lượng.
Một thanh trường kiếm do tiên khí ngưng tuyệt xuất hiện, đâm tới đầu Tiêu Hóa Lâm.
Đầu bị bạo, chân hồn Tiêu Hóa Lâm khó thoát khỏi cái chết.
Chân hồn chết một lần, người, cũng xong.
Mấy người ở đây triệt để ngốc.
Mục Vân thế mà thật giết người.
Khanh...
Nhưng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng đột nhiên bắn ra.
Ánh sáng kia hời hợt, tiêu diệt tiên kiếm Mục Vân ngưng tụ.
Dưới mông Tiêu Hóa Lâm hiện tại sớm đã ẩm ướt một mảnh.
Mục Vân muốn mạng hắn.
Gia hỏa này, điên.
- Đều là đồng môn sư huynh đệ, làm gì ra tay độc ác như thế?
Ngay hiện tại, một tiếng nói hơi có vẻ khàn khàn vang lên, một bóng người dạo bước mà tới.
Nhìn lại, một thân ảnh kia cứng cỏi cao lớn, khí tức trầm ổn, trong lúc phất tay cho người ta một loại cảm giác phiêu phiêu thần thánh.
Thấy cảnh này, Mục Vân nheo mắt, đứng trên người Tiêu Hóa Lâm.
- Nguyên lai là Tiêu Chiến Thiên Tiêu sư huynh.
Mục Vân chắp tay cười nói:
- Tiêu Hóa Lâm này cũng là đệ tử Tiêu gia, thế nhưng năm lần bảy lượt tìm ta gây chuyện, sư đệ cũng vạn bất đắc dĩ, mới xuất thủ.
- Ta nghĩ, Tiêu sư huynh chính là thiên tài kiệt xuất Tiêu gia, tương lai, nói không chừng chính là minh chủ Tiêu gia, chuyện này, Tiêu sư huynh nhất định sẽ báo cáo xét xử.
Mục Vân trước khen Tiêu Chiến Thiên một trận, như thế để Tiêu Chiến Thiên đứng ở nơi đó, không nói gì.
Tiêu Hóa Lâm lại cũng là đệ tử Tiêu gia, Mục Vân đây là trần trụi đánh mặt Tiêu gia.
Nhưng Mục Vân nói không sai.
Tiêu Chiến Thiên hắn là ai?
Thứ nhất bảng điểm số, thiên tài ưu tú nhất Tam Cực Thiên Minh, thiên chi kiêu tử cảnh giới Huyền Tiên.
Tương lai là sẽ thừa kế toàn bộ Tam Cực Thiên Minh.
Việc này Tiêu Hóa Lâm gây nên, thế nhưng Mục Vân hạ thủ quá nặng, hai phe đều có sai.
Xử lý bất công, tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của hắn bên trong Tam Cực Thiên Minh.
Tiêu Chiến Thiên nhìn Mục Vân, có phần do dự.
Gia hỏa này, không đơn giản.
- Tiêu sư huynh, Tiêu Hóa Lâm này, ta đã tự mình xử trí, tiếp theo, chỉ hi vọng Tiêu sư huynh mang về, hảo hảo trừng phạt một phen, đừng có lại cho Tiêu gia mất mặt.
Mục Vân nói, chắp tay, cười nói:
- Tiêu sư huynh không cần tạ.
Vừa dứt lời, Mục Vân quay người rời đi, lưu lại một bóng lưng tiêu sái.
Tiêu Chiến Thiên đứng tại chỗ, thật lâu không nói.
Gia hỏa này...
- Chiến Thiên đại ca...
Nhìn Tiêu Chiến Thiên, Tiêu Hóa Lâm lộ vẻ mặt cầu xin.
Lần trước bị Tiêu Ngọc Lâm nhìn thấy, kết quả Tiêu Ngọc Lâm bởi vì kiêng kị Mục Vân, căn bản không có giúp hắn.
Thế nhưng lần này, bị Tiêu Chiến Thiên nhìn thấy, không nghĩ tới, Tiêu Chiến Thiên thế mà cũng không có giúp hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận