Vô Thượng Thần Đế

Chương 1917: Phải Kiếm Điểm Tích Lũy

- Phế vật!
Tiêu Chiến Thiên thấp giọng nói:
- Thân là đệ tử Tiêu gia, không sợ người khác tìm phiền toái, nhưng thời điểm ngươi tìm người khác gây phiền phức, có thể ước lượng một chút mình có bao nhiêu cân lượng không? Chí ít không cần để cho mình mất mặt xấu hổ.
- Lần sau, lại để cho ta gặp cái bộ dáng này của ngươi, không cần người khác xuất thủ, ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Nghe đến lời này, Tiêu Hóa Lâm chỉ cảm thấy thân thể băng lãnh.
Tiêu Chiến Thiên là ai?
Có thể nói đệ tử mạnh nhất bên trong toàn bộ Tam Cực Thiên Minh.
Lời hắn nói, quả thực để người tuyệt vọng.
Tiêu Chiến Thiên vừa dứt lời, đứng dậy.
Nhìn bóng lưng Mục Vân rời đi, khóe miệng Tiêu Chiến Thiên toát ra vẻ tươi cười.
- Gia hỏa có ý tứ.
Tiêu Chiến Thiên chậm rãi nói:
- Bất quá, Tam Cực Thiên Minh dù sao cũng là của Tiêu gia, Thần gia, Hứa gia, Mục Vân, ngươi họ Mục, cho nên... Nơi này chú định không có sân khấu của ngươi.
Mục Vân hiện tại đi trên đường.
Tam Cực Thiên Minh không có sân khấu của hắn?
Hắn cũng không có ý định có sân khấu bên trong Tam Cực Thiên Minh.
Mục đích cuối cùng nhất của hắn là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Nơi đó sẽ là nơi hắn bắt đầu đăng tràng.
Tam Cực Thiên Minh, chỉ là khách qua đường.
Mục Vân không thèm để ý.
Cho nên ở đây ai muốn đắc tội hắn, yên tâm, hắn căn bản sẽ không bận tâm có thể đắc tội vị đại lão nào hay không.
Hiện tại, Mục Vân dọc theo sơn mạch trở về chỗ ở của mình.
- Mục Vân!
Mà ngay tại, một tiêng hô ngạc nhiên vang lên.
- Vũ Trúc!
Nhìn thấy Thần Vũ Trúc, Mục Vân mỉm cười.
- Ngươi cuối cùng đi ra.
Thần Vũ Trúc nhún nhảy một cái, đi tới trước mặt Mục Vân, hé miệng cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nghỉ ngơi ở bên trong Tam Cực Tháp cả một đời đây.
- Làm sao có thể...
Nhìn thấy Thần Vũ Trúc, Mục Vân gật đầu nói:
- Vũ Trúc, hỏi ngươi một vấn đề, ngươi cũng đã biết, như thế nào mới có thể lần nữa tiến vào Tam Cực Tháp?
Lần nữa tiến vào Tam Cực Tháp?
Thần Vũ Trúc ho khan một cái, nói:
- Muốn đi vào Tam Cực Tháp, chí ít cần mười vạn điểm tích lũy.
- Mười vạn?
Mục Vân nhìn một chút điểm tích lũy đáng thương của mình, đắng chát cười một tiếng.
Xem ra, quả nhiên trốn không thoát làm nhiệm vụ cho tông môn.
- Tốt, xem ra chỉ có thể đi làm nhiệm vụ, kiếm lấy điểm tích lũy.
Nghe đến lời này, Thần Vũ Trúc cười nói:
- Nhìn vẻ mặt ngươi kia, làm nhiệm vụ, lại không chỉ ra ngoài liệp sát tiên thú, ở trong tông môn, Liệt Vũ các, Đan Cực các bao gồm cả Thiên Trận các đều có nhiệm vụ có thể làm.
- Ồ? Nói một chút!
- Thí dụ như, Đan Cực các cùng Tụ Khí các, nếu như ngươi có thể luyện đan, hoặc luyện khí, có thể đến Luyện Đan các, hoặc Luyện Khí các, luyện chế đan dược và Tiên khí cho tông môn, sau đó dựa vào nó để thu hoạch được điểm tích lũy.
- Bên trong Thiên Trận các, cũng thu thập vật liệu luyện trận, Liệt Vũ các, thì trợ giúp nghiên cứu tiên pháp, đủ loại kiểu dáng.
- Có ý tứ như thế...
Mục Vân nhẹ gật đầu, nhìn Thần Vũ Trúc, cười nói:
- Đa tạ, xem ra khoảng thời gian này, ta muốn bắt đầu làm nhiều một ít nhiệm vụ.
- Đã như vậy, vậy trước từ Đan Cực các cùng Tụ Khí các bắt đầu đi.
Thần Vũ Trúc che miệng cười nói:
- Đã sớm nghe nói ngươi biết luyện đan, lại có thể luyện khí, mà lại trận pháp cũng tinh thông, ta nghĩ đối với ngươi mà nói, tập hợp đủ mười vạn điểm tích lũy cũng không tính việc khó.
- Ừm!
Mục Vân nói, quay người muốn rời đi.
- Ngươi cái tên này, thật không có lương tâm, hỏi xong vấn đề, muốn đi?
- Ách...
Mục Vân xoay người, nhìn Thần Vũ Trúc, cười nói:
- Đã như vậy, ta mời ngươi ăn cơm.
- Cái này còn tạm được.
Thần Vũ Trúc cười nói:
- Mặc dù tiên nhân chúng ta đều ích cốc không ăn, nhưng bên trong Tam Cực Thiên Minh có một vàu địa phương dùng để ăn cơm, làm ra các món ngon đều trợ giúp rất lớn đối với thân thể.
- Ta dẫn ngươi đi kiến thức một chút, thuận tiện, mang ngươi đến Đan Cực các nhìn, có thể làm nhiệm vụ gì.
- Tốt!
Hai người kết bạn đi về phía chỗ dùng cơm trong nội minh Tam Cực thành.
Một bữa cơm, quả thật huyền diệu.
Chất thịt của tiên thú đi qua cải thiện, biến thành mỹ vị Tiên giới.
Mà lại có tác dụng rất tốt cho tu vi đề thăng.
So với cả ngày ăn đan dược, mỹ vị thật để người thèm muốn.
Chỉ là, một bữa cơm ăn đã tốn trăm vạn Thiên Dương Đan, cũng để Mục Vân cảm giác đau lòng.
Trăm vạn Thiên Dương Đan, giá trên trời.
Cơm nước no nê, biểu lộ trên mặt Thần Vũ Trúc ra khá hưng phấn.
- Rất lâu không ăn thống khoái như vậy, mỗi ngày ăn đan dược, đan dược mỹ vị đến đâu cũng để ta ăn đến ngán.
Thần Vũ Trúc cười hắc hắc nói:
- Hảo, hiện tại ta mang ngươi đến Đan Cực các, tiếp nhận nhiệm vụ.
- Phiền phức!
Mục Vân chắp tay cười nói.
Tiểu nha đầu này rất đáng yêu.
Hai người tới bên ngoài Đan Cực các.
Đan Cực các tọa lạc tại bên phải nội thành Tam Cực thành, gần Tam Cực điện, cao ốc rộng rãi, đình đài lầu các, không kém hơn Tam Cực điện.
Trên đường đi, không ngừng có người chào hỏi Thần Vũ Trúc, hiển nhiên nha đầu này có nhân duyên không tệ bên trong Tam Cực Thiên Minh.
- Vũ Trúc!
Khi hai người vừa mới bước vào đến bên trong Đan Cực các, một tiếng gọi ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
Người tới một thân trường sam màu lam, khuôn mặt tuấn dật, mi thanh mục tú, cả người khiêm khiêm hữu lễ.
- Hứa Tư Nhiên, ngươi cũng ở đây, quá tốt.
Nhìn người tới, Thần Vũ Trúc rất hưng phấn.
- Vừa hay ngươi ở đây, vị này là Mục Vân, ngươi hẳn phải biết.
Thần Vũ Trúc lôi kéo Hứa Tư Nhiên, đi tới trước mặt Mục Vân, giới thiệu cho Mục Vân.
- Mục Vân, gia hỏa này gọi Hứa Tư Nhiên, rất lợi hại, cảnh giới nhất phẩm Huyền Tiên, đệ tử Hứa gia, dựa theo bối phận, ta nên gọi hắn một tiếng Hứa đệ đệ, bất quá gia hỏa này tiến cảnh tu vi nhanh hơn ta nhiều.
- Xin chào!
Mục Vân nhìn người này, hơi vươn tay chào hỏi.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Hứa Tư Nhiên nhìn Mục Vân, lại hơi hơi cười một tiếng, nói:
- Ta biết ngươi, Thiên Thánh tư chất, tiến vào tầng một màu đỏ của Tam Cực Tháp, đúng không?
- Hứa Tư Nhiên.
Thần Vũ Trúc nghe đến lời này, nụ cười trên mặt biến mất.
Lần trước Mục Vân tiến vào Tam Cực Tháp, hắn chính là chạy tới, nói Mục Vân không phải, gièm pha khắp nơi.
Lúc ấy nàng đã không vui, thời gian qua đi lâu như vậy, đã không so đo chuyện này.
Nhưng là bây giờ Hứa Tư Nhiên lại nói.
- Ha ha... Chỉ đùa một chút mà thôi, ta nghĩ, Mục huynh sẽ không bởi vì chút lời đùa cợt này mà tức giận chứ?
Hứa Tư Nhiên nhìn Mục Vân, mỉm cười.
Thu về bàn tay, Mục Vân lặng lẽ nói:
- Đương nhiên sẽ không.
Hứa Tư Nhiên... Gia hỏa có ý tứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận