Vô Thượng Thần Đế

Chương 1945: Gia Hỏa Này Lại Chạy.

- Mục Vân, ngươi không cần nghĩ cái gì.
Hoàng Cực Bích Thiên nhìn Mục Vân, cười lạnh nói:
- Lần này, Tam Cực Thiên Minh cũng bảo hộ không được ngươi, tiêu diệt các ngươi, Tam Cực Thiên Minh cũng là sâu kiến thôi, các ngươi chờ chết đi.
- Chờ chết cũng không phải tác phong của ta.
Mục Vân nhìn mấy người, cười nói:
- Hoàng Cực Bích Thiên, các ngươi chẳng lẽ quên mấy năm trước, Tam Cực Thiên Minh và Bích Lạc hoàng tuyền tông như thế nào đánh Hoàng Cực thế gia các ngươi có nhà nhưng không dám trở về?
- Một Bạch Ngân cấp thế lực bị thế lực khác bức bách chỉ có thể co đầu rút cổ, loại thống khổ này...
- Ta còn thực sự chưa trải nghiệm qua.
Mục Vân ha ha cười nói.
- Ngươi muốn chết!
Thấy cảnh này, Hoàng Cực Bích Thiên bị lửa giận thiêu đốt.
- Bớt nói nhảm, giết hắn!
- Mọi người chớ khinh thường, tiểu tử này có rất nhiều ý đồ xấu, không có dễ dàng chết.
Ngọc Huy Nhân cẩn thận nói.
- Sợ cái rắm? Chẳng lẽ trăm người chúng ta vây công, hắn còn có thể chạy?
Lập tức, đám người nhảy lên, chen chúc lao thẳng tới Mục Vân cùng Thần Vũ Trúc.
Thấy cảnh này, gương mặt Thần Vũ Trúc trắng bệch, cầm cánh tay Mục Vân, càng ngày càng dùng lực.
- Vũ Trúc!
- A?
- Ta còn không có bị bọn hắn giết chết, đã bị ngươi bóp chết rồi.
Mục Vân đau khổ nói.
- A? A... Ta, ta...
- Đừng nói chuyện.
Mục Vân đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ôm chặt ta.
- Cái gì?
- Ta nói ngươi ôm chặt ta.
Mục Vũ nhìn xung quanh, nói:
- Không muốn chết tại nơi này, ôm chặt ta.
- Ta biết...
Thần Vũ Trúc khẩn trương nhìn Mục Vân, bàn tay run nhẹ.
Giờ khắc này, nàng nhìn thế nào thì hai người cũng trốn không thoát thiên la này.
Phải làm sao mới ổn đây?
Mục Vân khẽ quát một tiếng, trong mắt đầy sát cơ.
- Vây công?
- Buồn cười!
Thở ra một hơi, mặt ngoài thân thể Mục Vân chậm rãi ngưng tụ ra một tầng huyết quang, mà dần dần, mặt ngoài thân thể của hắn xuất hiện từng đạo ánh sáng màu máu.
Những ánh sáng màu máu ngưng tụ, trở nên óng ánh chói mắt, để người không dám nhìn thẳng.
Lực lượng bàng bạc, từng sợi ngưng tụ ra, Mục Vân chỉ muốn mau chóng phóng thích uy năng của mình.
Mà Thần Vũ Trúc một bên lại trợn tròn mắt.
Mục Vân đang làm gì?
- Giết!
Nhưng giờ khắc này, đệ tử ba đại Bạch Ngân cấp thế lực từ bốn phương tám hướng vây quanh.
Sát cơ thị huyết tràn ngập mỗi một nơi hẻo lánh.
Cả người Mục Vân lúc này triệt để lâm vào yên diệt chi.
- Bạo…
Nhưng khi đám người đang phóng tới, một tiếng nói trầm thấp lại hết sức rõ ràng vang lên.
Oanh...
Trong chốc lát, một tầng huyết quang triệt để vỡ ra.
Lực lượng cuồng bạo giống như núi lở biển trào, nhật nguyệt mất đi ánh sáng, đại địa mất đi sắc thái.
Đây hết thảy nhìn qua giống như mộng ảo.
Vù vù...
Nhưng khi tất cả người cảm giác hết thảy lâm vào yên diệt, hai thân ảnh lại nháy mắt xông ra, biến mất trong nổ tung cuồng bạo.
Trọn vẹn nửa ngày sau, đám người mới hồi thần.
- Chuyện gì xảy ra?
Thái Tử nhìn một mảnh hỗn độn trước người, kinh ngạc hỏi.
Ngọc Huy Nhân hiện tại cung kính nói:
- Thiếu chủ, Mục Vân kia quỷ kế đa đoan, thủ đoạn bảo mệnh rất nhiều, vừa rồi một kích kia, hẳn là hắn lĩnh ngộ ra từ Cửu Linh Đoạt Thiên Bi.
- Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, thật huyền diệu như thế?
Sở Bất Phàm lạnh lùng nói:
- Càng như thế, ta càng muốn lấy được, Mục Vân, hẳn phải chết không nghi ngờ, ta tuyệt đối không có bỏ qua cho hắn.
Ngọc Huy Nhân nghe lời này, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Hắn cũng rất muốn Mục Vân chết đi.
Nếu không phải Mục Vân, Ngọc Huy Nhân hắn còn là một vị Tôn Giả của Tam Thiên tiểu thế giới, quan sát hàng vạn sinh mệnh, ức vạn người.
Nhưng bây giờ đi tới Tiên giới, hắn trải qua sinh hoạt không bằng heo chó, cả ngày bị người giẫm dưới chân.
Loại tư vị này, ai có thể hiểu rõ?
Càng thêm đáng ghét là, Mục Vân người này lại là có thể bay cao.
Hắn ngày xưa không ngừng nghe thanh danh Mục Vân, một bước quật khởi, một bước cường đại, mà hắn chỉ có thể nhìn.
Hiện tại lần nữa nhìn thấy Mục Vân, hắn hận không thể để Mục Vân đi chết.
- Lục soát mọi ngóc ngách tìm kiếm Mục Vân, giết không tha.
- Vâng!
Sở Bất Phàm tựa hồ lười nhác nói dông dài.
Hắn nhắm vào Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, Mục Vân bất quá là một trụ đá mà trên con đường tu luyện mà hắn cả phải bước qua, rất đơn giản.
Mà đổi thành một bên, Hoàng Cực Bích Thiên cùng Hoàng Cực Vô Tình nhìn về phía trước, âm thầm tức giận.
Gia hỏa này lại chạy.
Hoàng Cực thế gia đã hao phí không ít thực lực vào Mục Vân, mấy vị thiên tài vẫn lạc, cái giá như thế này quá lớn.
Hiện tại, Mục Vân phải chết.
Tử U Ngữ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới, Mục Vân gia hỏa này không chỉ như đám người đã nói, toàn thân người này đều tràn ngập màu săc truyền kỳ.
Cho dù lại truyền kỳ, nên vẫn lạc vẫn phải vẫn lạc.
Dần dần, đệ tử tam đại Bạch Ngân cấp thế lực lần nữa chế định kế hoạch.
- Trên người kẻ này có Kim Tiên Bi, hắn có thể có đề thăng lớn như thế, ta nghĩ nguyên nhân, tất cả mọi người hiểu rõ.
Sở Bất Phàm lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, tiếp theo, khi đệ tử chém giết Tam Cực Thiên Minh, cần trọng điểm đối đãi Mục Vân.
- Không có vấn đề, Hoàng Cực thế gia ta điều tra phía đông.
- Tử Hoàng tháp ta phía tây.
Hoàng Cực Bích Thiên và Tử U Ngữ hai người mở lời.
- Các vị.
Ngọc Huy Nhân hiện tại lại đứng ra, chắp tay nói:
- Các vị, ta không có ý đánh gãy ý nghĩ các vị, chỉ là Mục Vân kẻ này rất khó đối phó, hắn hiện tại mặc dù là nhất phẩm Huyền Tiên, thế nhưng gia hỏa này, tâm tư linh hoạt...
- Ngươi có ý gì?
Ngọc Huy Nhân mở miệng, Hoàng Cực Bích Thiên lại nói:
- Chẳng lẽ ngươi nói, Hoàng Cực Bích Thiên ta là tứ phẩm Huyền Tiên không giết chết được một tên chỉ là nhất phẩm Huyền Tiên?
- Ta...
- Vâng, Sở Bất Phàm, ngươi thế nào quản giáo thủ hạ?
Tử U Ngữ cũng không vui nói:
- Chẳng lẽ, Càn Khôn sơn trang ngươi sợ Tử Hoàng tháp chúng ta cùng Hoàng Cực thế gia cướp đoạt bảo tàng trên người Mục Vân hay sao?
Nghe được lời hai người, Sở Bất Phàm mỉm cười.
- Hai người chớ tức giận, ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm, là lỗi của ta.
Sở Bất Phàm nhìn Ngọc Huy Nhân, vung ra một bàn tay, bộp một tiếng vang lên.
- Cẩu nô tài, thấy rõ ràng, trước mặt ngươi đều là người nào? Tất cả đều là thiên tài của đại tông môn.
Chịu một bàn tay, gương mặt Ngọc Huy Nhân sưng đỏ, cúi đầu không nói.
- Chúng ta đi thôi!
Hoàng Cực Bích Thiên không nói hai lời, lao về phía đông...
- Chúng ta cũng đi thôi.
Tử U Ngữ nhìn về phía trước, cười nhạo nói.
Trong mắt bọn hắn, Mục Vân chỉ là sâu kiến.
- Đau không?
Sở Bất Phàm nhìn Ngọc Huy Nhân, lạnh lùng nói:
- Có mấy lời, không nên nói, đừng nói.
- Thiếu chủ!
Ngọc Huy Nhân lần nữa nói:
- Thật không thể xem thường Mục Vân kia, năm đó, Thập Đại Tôn Giả chúng ta chỉ đem xem hắn như sâu kiến, thế nhưng con kiến cỏ này ngắn ngủi mấy năm đã vượt qua chúng ta, xem thường Mục Vân sẽ vạn kiếp bất phục.
- Ta hiểu rõ!
Sở Bất Phàm phất tay ngắt lời.
- Ta xưa nay sẽ không xem thường bất kỳ một đối thủ nào, Mục Vân, ta chưa hề xem thường hắn.
- Chỉ là mấy tên này đều cuồng vọng tự đại, bọn hắn muốn như thế nào, tùy tiện bọn hắn, lần này, giết Mục Vân, không phải quan trọng nhất, diệt đệ tử thành viên hạch tâm Tam Cực Thiên Minh mới là quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận