Vô Thượng Thần Đế

Chương 1951: Ngươi Thật Hèn Mọn

Mục Vân lúc này cần U Ngữ Kiếm giết ra, xông vào đám người.
Tử U Ngữ!
Thiên tài Tử Hoàng tháp?
Dù cho thiên tài, cũng trước giải quyết Lạc Thiên Hành, lại đến tìm hắn.
Ba trăm huyết vệ xông ra từng cái.
Con ngươi Tử U Ngữ mang theo một tia rung động.
Vừa rồi trăm thân ảnh, hiện tại thế mà xuất hiện ba trăm người.
Mà ba trăm người đều là cảnh giới Huyền Tiên.
Tử U Ngữ hiện tại rất hoài nghi, ngày đó Mục Vân có phải cố ý yếu thế ở trước mặt bọn hắn, để bọn hắn cho rằng, hắn chỉ là một tiểu nhân vật nhất cảnh giới phẩm Huyền Tiên.
- Kế hoạch có biến, rút!
Nhìn thấy ba trăm huyết vệ đột nhiên xuất hiện bên người Mục Vân, Tử U Ngữ quát to.
Ba trăm Huyền Tiên, chỉ dựa vào thực lực Tử Hoàng tháp nàng, hoàn toàn không phải nàng truy sát Mục Vân, mà là Mục Vân có thể truy sát nàng.
- Át chủ bài đều cho ngươi xem, bây giờ muốn chạy?
Thấy cảnh này, Mục Vân lại lạnh lùng cười một tiếng, sau đó bước ra một bước, lực lượng toàn thân bạo tạc.
Những huyết vệ kia vào giờ phút này càng là một bước không ngừng, trực tiếp đi theo Mục Vân, đuổi sát mà tới.
Ba trăm đối một trăm, nhân số áp chế rõ ràng.
Mà thực lực ba trăm huyết vệ ở thời điểm này cũng không thể khinh thường.
Tử U Ngữ không ngừng bị Lạc Thiên Hành cản chân, căn bản không bỏ rơi được.
Mà lại đệ tử khác càng bị những huyết vệ kia ngăn cản.
Tử U Ngữ phát hiện, những huyết vệ kia không chỉ có thực lực mạnh mẽ, công kích mạnh mẽ, mà phòng ngự càng biến thái.
Đệ tử Tử Hoàng tháp thường thường công kích rơi vào đến trên người những huyết vệ kia, tựa hồ không có thương tổn quá lớn đối với bọn hắn, thế nhưng những huyết vệ kia công kích lại rất hung ác.
Phanh...
Trong lúc song phương giao thủ, ba tên đệ tử lúc này, vây quanh một huyết vệ, liên thủ công kích, trường bào màu đen quanh thân huyết vệ đột nhiên nổ tung.
Nhìn thấy bạch cốt bại lộ trong không khí, ba tên đệ tử lập tức trợn tròn mắt.
- Cốt nhân!
Tử U Ngữ cũng giật mình.
- Những huyết vệ này, tất cả đều là khôi lỗi ngươi luyện chế?
- Phải thì như thế nào?
Mục Vân cười lạnh nói:
- Đệ tử Tử Hoàng tháp ngươi đến khôi lỗi ta luyện chế ra đều không địch lại, còn mưu toan khiêu chiến Tam Cực Thiên Minh?
- Ngươi muốn chết!
Tử U Ngữ lập tức chỉ cảm thấy ngực kìm nén một cỗ tức giận.
Nàng thân là đệ tử Tử Hoàng tháp, lúc nào nếm qua loại sỉ nhục này.
Thực sự đáng ghét.
Nhưng theo hai phe giao thủ, Tử U Ngữ càng thêm chống đỡ không nổi.
Lạc Thiên Hành ở vào ngũ phẩm Huyền Tiên, không nói lực công kích, năng lực kháng đòn, quả thực còn khủng bố hơn lục phẩm Huyền Tiên.
Tử U Ngữ phát hiện, công kích cường hoành của mình rơi vào người này, căn bản không tạo được đả kích tính hủy diệt đối với hắn.
Khôi lỗi này hoàn toàn như là người thật.
- Mục Vân, ngươi chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi sao?
Tử U Ngữ mở miệng quát:
- Chỉ biết dựa vào khôi lỗi của ngươi?
- Dĩ nhiên không phải!
Mục Vân nắm U Ngữ Kiếm, một kiếm xuyên qua một tên đệ tử Tử Hoàng tháp, lạnh lùng nói:
- Ta còn dựa vào chính ta.
- Ngươi...
Tử U Ngữ phát hiện, đến bây giờ, trăm người bên cạnh mình chỉ còn lại mười mấy người.
Trái lại Mục Vân bên kia, huyết vệ bị thương sẽ bị Mục Vân thu hồi, nhưng mặc dù như thế, vẫn còn có hơn hai trăm huyết vệ.
Mà càng khủng bố hơn là, những huyết vệ kia một mực vây công bọn hắn.
Mười mấy người đột phá hơn hai trăm người vây công, hiển nhiên là không có khả năng.
Tử U Ngữ nhìn Mục Vân, bình tĩnh nói:
- Ta đầu hàng.
Đầu hàng?
Mục Vân nhìn Tử U Ngữ trước mắt, chậm rãi nói:
- Đầu hàng có thể, ta không giết ngươi, chỉ là, ngươi có cái gì đáng giá để phải ta nhìn trúng?
Mục Vân nhìn Tử U Ngữ, ánh mắt mang theo một tia thẩm tra.
Từ khi hắn biết Sinh Tử Ám Ấn và Cửu Linh Đoạt Thiên Bi kết hợp, dùng thực lực của hắn, danh ngạch đủ khả năng ký kết Sinh Tử Ám Ấn có hạn, một danh ngạch, hắn đều cẩn thận ký kết.
Đáng giá xem trọng?
Nhìn ánh mắt Mục Vân dò xét, thân thể Tử U Ngữ lập tức xiết chặt.
Chẳng lẽ gia hỏa này nhìn trúng thân thể của nàng?
Thân thể Tử U Ngữ đều mất tự nhiên.
Giờ khắc này, nàng rất muốn từ chối, thế nhưng từ chối là chết.
Tử U Ngữ nhìn Mục Vân, nói:
- Ngươi trước thả các sư huynh sư đệ của ta, ta đáp ứng đầu hàng.
- Ngươi còn có thể cùng ta bàn điều kiện?
Mục Vân lại chậm rãi nói:
- Ta nghĩ, ngươi hẳn phải biết, loại tình huống này, ngươi không có tư cách bàn điều kiện?
- Ta...
Sắc mặt Tử U Ngữ đỏ lên.
- Mau nói đi, ngươi có tư cách gì quy hàng ta?
Mục Vân lần nữa nói.
- Nơi này không tiện, ta theo ta xuống dưới.
Tử U Ngữ nhìn Mục Vân, ngượng ngùng nói.
Mục Vân lại càng thêm kỳ quái nhìn nữ nhân này.
Hắn chỉ hỏi nữ nhân này có cái gì đáng để cho hắn thu, đi xuống dưới làm gì?
Chẳng lẽ là chưa từ bỏ ý định?
Mục Vân có so đo, nhẹ gật đầu, nói:
- Không có vấn đề.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, nữ nhân này muốn làm gì.
- Chủ nhân!
Lạc Thiên Hành giờ phút này lại nhìn Mục Vân, cẩn thận nói.
- Không sao cả!
Mục Vân phất phất tay, theo Tử U Ngữ, hai thân ảnh bước vào đại điện phía dưới.
Đột nhiên, cửa điện khép kín.
Mục Vân nhìn Tử U Ngữ, cười cười nói:
- Ngươi bây giờ, có thể nói cho ta, ngươi có gì đáng để ta ưu ái?
Nghe đến lời này, Tử U Ngữ hận thấu Mục Vân.
Gia hỏa này quả thực vô sỉ đến cực hạn.
Nàng có cái gì đáng để ưu ái?
Trừ thân thể của nàng, còn có cái gì đáng giá hắn ưu ái?
Tử U Ngữ cắn môi một cái, bàn tay chậm rãi cởi ra váy áo của mình.
Thấy cảnh này, Mục Vân giật mình.
Chẳng lẽ thân thể nữ nhân này có chỗ gì đặc thù?
Nhưng Mục Vân lại không nghĩ ra thân thể Tử U Ngữ có thể có cái gì quỷ dị?
Nhưng giờ phút này, Tử U Ngữ đã giải khai quần áo, quăng ở dưới chân.
Hai mắt nhắm nghiền, Tử U Ngữ chậm rãi nói:
- Ngươi tới đi!
Mục Vân nhìn toàn thân Tử U Ngữ, trước sau lồi lõm, làn da bóng loáng, đúng là cực phẩm, chỉ là, thân thể nàng cũng không có cái gì đặc thù?
Mục Vân không khỏi bước tới, nhìn Tử U Ngữ, nhìn quanh hai bên phía dưới, bàn tay chậm rãi vuốt ve tại phía sau lưng Tử U Ngữ.
Nhưng vẫn y như không có cảm giác gì đặc thù.
Mà giờ khắc này, Tử U Ngữ lại cảm giác, đằng sau thân thể, một tay nắm, chậm rãi xúc động, thân thể nàng lần nữa căng cứng, muốn hô to, thế nhưng lại không thể.
Nam nhân, quả nhiên không có một người là đồ tốt, nhìn thấy nữ nhân, chỉ còn lại suy nghĩ nửa người dưới.
Tử U Ngữ thẹn quá hoá giận.
Thế nhưng, dù cho tức giận, nàng cũng không muốn chết.
Tu tiên giả, mặc dù sinh mệnh có phần cuối, nhưng cũng là mười phần kéo dài, nhìn ra thiên cơ, bất kỳ người tu tiên nào đều muốn làm được.
Vì trường sinh, bất quá thân thể bị chiếm hữu mà thôi, không tính là gì, nhắm hai mắt, xem như một gốc cải trắng bị heo ủi.
Chỉ là đối với chuyện nam nữ, Tử U Ngữ cũng không quen thuộc, bản thân căn bản cho tới bây giờ không có trải qua, nghe nói sẽ rất đau nhức, có thể rất thô bạo hay không? Hay sẽ rất hưởng thụ?
- Được, ngươi mặc quần áo đi!
Trong lúc Tử U Ngữ đang suy nghĩ loạn thất bát tao, Mục Vân lại thốt ra một câu.
Cái gì?
- Ngươi nói... Cái gì?
Tử U Ngữ đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn Mục Vân trước mặt.
- Ngươi... Ngươi vì cái gì không động thủ với ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận