Vô Thượng Thần Đế

Chương 1972: Không say không nghỉ (1)

Nhậm Cương Cương hiện tại mở miệng lần nữa:
- Chư vị, lần này, chúng ta nên như thế nào? Ứng chiến, chỉ sợ tiêu hao sinh lực, Thiên Kiếm lâu dung hợp, dù sao mới có mấy năm, lực lượng tiêu hao một ít, chính là ít một chút.
- Nhưng từ chối, chỉ sợ Tam Cực Thiên Minh là phe thứ nhất tiêu diệt chúng ta.
Vừa nghe lời này, sáu người tại chỗ đều trầm mặc.
- Có cái gì sợ? Sống chết mặc bây là được.
Ngay thời điểm bên trong đại điện trầm mặc không thôi, một tiếng nói không nóng không lạnh chậm rãi vang lên.
Cửa đại điện bị mở ra, một thân ảnh cất bước đi tới.
Nhìn thấy một thân ảnh kia, trong mắt mấy người tại chỗ đều lộ ra một tia kinh hỉ.
- Mục Vân!
Nhậm Cương Cương càng bước nhanh đi xuống bậc thang, đi đến trước mặt Mục Vân, ôm thật mạnh một cái.
- Ngươi thế nào hiện tại trở về? Ta còn muốn đi hỏi một chút ngươi nên làm cái gì bây giờ.
Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vân, cực kì hưng phấn nói.
- Ta thế nào không thể trở về đến rồi?
Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:
- Đợi ở Tam Cực Thiên Minh không có ý nghĩa, cho nên ta trở về, vẫn là Thiên Kiếm lâu tốt hơn.
Mục Vân cười, đi về phía phía trên, nhìn mấy người nói:
- Các ngươi đang thảo luận cái gì?
Nhìn thấy Mục Vân, Nhậm Cương Cương nói thêm một lần chuyện vừa rồi.
- Nga, chuyện này à.
Mục Vân gật đầu nói:
- Không rảnh để ý là được.
- A?
- Cái gì?
- Ừm?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, mấy người tại chỗ đều trợn mắt hốc mồm.
Không rảnh để ý? Vậy làm sao có thể.
Kia thế nhưng là Tam Cực Thiên Minh, không phải a miêu a cẩu.
Không để ý tới bọn hắn, quả thực muốn chết.
Mục Vân lại nhìn mấy người nói:
- Lần này, là tai nạn của Tam Cực Thiên Minh, Thiên Kiếm lâu chúng ta cần gì phải góp vào, nếu bọn hắn không quen nhìn chúng ta, cứ tới giết chúng ta là được, ta chờ.
Vừa nghe lời này, mấy người cảm giác được, chỉ sợ lần này Mục Vân đến Tam Cực Thiên Minh nhận không ít khó chịu.
Xem ra lần này, Thiên Kiếm lâu muốn vạch mặt cùng Tam Cực Thiên Minh.
- Thôi được!
Nhậm Cương Cương cười nói:
- Tam Cực Thiên Minh lần này chính bản thân khó đảm bảo, không có rảnh phản ứng chúng ta, còn về những người khác, nếu đi tới Thiên Kiếm lâu chúng ta, muốn đột phá phòng ngự của Thiên Kiếm lâu, đều rất khó khăn.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
- Hiện nay, ngũ đại thế lực cùng Thiên Kiếm lâu liên hợp lại, mặc dù so ra kém Bạch Ngân cấp thế lực, khác biệt cũng chính là cấp độ tại cảnh giới Huyền Tiên cùng cảnh giới Chân Tiên.
- Cuộc chiến tranh này, tất sẽ lan tràn ra, lần này, ta tọa trấn, có bao nhiêu thời gian liền đề thăng bao nhiêu.
- Ta có lòng tin, để Thiên Kiếm lâu trở thành Bạch Ngân cấp thế lực.
Khóe miệng Mục Vân ngậm lấy một vòng ý cười.
- Hảo, lần này cứ thương thảo những chuyện này đi, các ngươi riêng phần mình trở lại trong tông môn, nói cho các đệ tử, tận lực giảm bớt ra ngoài đi.
- Lần này khác biệt lần trước, chỉ sợ lần này không chỉ Nam Kiếm vực ba động bất an.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, đám người cũng sáng tỏ.
Lần này chỉ sợ loạn càng thêm rộng khắp hơn lần trước.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lần này Thiên Kiếm lâu cũng không phải Thiên Kiếm lâu mấy năm trước.
Mà lại Mục Vân trở về, mang cho các đệ tử lòng tin tăng cao chưa từng có.
Chỉ sợ các đệ tử lần này đều sẽ rất hưng phấn.
Mục Vân chính là một cây cờ xí đối với bọn hắn.
Cờ xí mang hi vọng, cờ xí để tín niệm.
Hội nghị kết thúc, Nhậm Cương Cương lại lôi kéo Mục Vân đi thẳng tới bên trên chủ phong.
Thiên Hân Nhi hiện tại một thân váy dài màu xanh biếc, là nữ nhân rất có cảm giác mỹ lệ khi được tưới nhuần.
- Tháng ngày ngươi bây giờ thật thoải mái nhỉ.
Mục Vân nhìn hai người, cười nói:
- Lâu chủ Thiên Kiếm lâu, kiều thê ở bên, quên cả trời đất.
- Ngươi bớt trêu ghẹo ta.
Nhậm Cương Cương chậm rãi cười nói:
- Hân Nhi, đi chuẩn bị một ít mỹ vị và rượu ngon, ta muốn uống với Mục Vân mấy chén.
- Ừm!
Thiên Hân Nhi nói, quay người rời đi.
Nhìn thấy cuộc sống yên tĩnh của hai người, trong mắt Mục Vân cũng mang theo một tia vui mừng.
- Nói một chút đi, hiện tại trở về là một chuyện thế nào, không phải ngươi dự định từ Tam Cực Thiên Minh tiến vào Cửu Tiên các, sau đó bái nhập đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sao? Thế nào nhanh như vậy trở về rồi?
Nhậm Cương Cương cười nói.
- Ngươi cái tên này...
- Đừng nói trước, ta đoán xem.
Nhậm Cương Cương ngắt lời:
- Hơn phân nửa là bởi vì nữ nhân? Có phải coi trọng mỹ nữ nào, kết quả bị người tranh đoạt, giận dữ vì hồng nhan, đại khai sát giới?
- Ta là loại người này sao?
Mục Vân lại cười mắng:
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, có phải nhìn không ra nửa điểm tốt của ta?
- Được rồi, không đùa nữa, đến cùng tình huống như thế nào?
Nhậm Cương Cương lần nữa nói:
- Ta thế nhưng biết, dựa theo bản tính của ngươi, trừ phi là chuyện không cách nào nhịn được, nếu không, ngươi không có khả năng đánh gãy kế hoạch của mình.
Lập tức, Mục Vân bắt đầu kể lại chuyện của mình ở bên trong Tam Cực Thiên Minh.
Dần dần, mặt trời lặn phía tây, hai người vẫn ngồi đối diện nhau.
- Chuyện như vậy.
Nhậm Cương Cương nhăn đầu lông mày, phân tích:
- Nếu ngươi không rời đi, dựa theo tính cách của ngươi, khẳng định muốn giết Tiêu Chiến Thiên ba người.
- Bất quá, ba tên này có địa vị quá cao trong Tam Cực Thiên Minh, giết, chỉ sợ toàn bộ tam đại gia tộc Tam Cực Thiên Minh đều sẽ chấn kinh, cho nên, xem ra ngươi bị bỏ qua.
- Đại khái là như thế.
Mục Vân gật đầu nói:
- Cho nên lần này, ta không muốn mượn nhờ Tam Cực Thiên Minh công nhận, đến tiến vào Cửu Tiên các, sau đó tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, dựa vào người không bằng dựa vào mình, Thiên Kiếm lâu chưa chắc không thể trở thành Bạch Ngân cấp thế lực.
- Một khi Thiên Kiếm lâu có thể trở thành Bạch Ngân cấp thế lực, cũng có thể tiến cử người tiến vào bên trong Cửu Tiên các.
Trong lời Mục Vân nói mang theo tự tin cực kỳ mãnh liệt.
- Ngươi từ trước đến nay đều như thế, có ý tưởng, có thành tựu.
Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vân, tán thưởng.
- Được rồi, không nói đến những này, ngươi còn không có tìm tới phụ thân ta sao?
- Không có.
Nhậm Cương Cương bất đắc dĩ nói:
- Tiên giới này chia làm thập đại vực, vẻn vẹn Kiếm Vực đã rộng lớn hơn thập tiểu thế giới hạ giới, rộng lớn như vậy, tìm tìm một người, khó khăn cỡ nào.
Nhìn thấy Nhậm Cương Cương phiền muộn, Mục Vân cười nói:
- Đối với người khác mà nói gian nan, đối với phụ thân ta mà nói, cũng không tính khó.
Nghe thấy Mục Vân nói lời không hiểu, Nhậm Cương Cương sững sờ, chỉ nháy mắt tiêu tán, cười nói:
- Dựa theo sự nhận biết của ta về điện chủ, chỉ sợ điện chủ hiện tại đang chuẩn bị chuyện gì của mình đó.
Mục Vân nhẹ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Biện pháp duy nhất để hắn có thể tìm tới phụ thân chính là Nhậm Cương Cương.
Cừu Xích Viêm cùng Nhậm Cương Cương hai người, nếu là phụ tá đắc lực của phụ thân, không có đạo lý phụ thân đến Tiên giới xong lại không tìm kiếm hai người bọn họ.
Bất quá xem ra, phụ thân vô cùng có khả năng không tìm kiếm hắn.
Mục Thanh Vũ từ trước đến nay hành sự kín đáo, năm đó ở Nam Vân Đế Quốc Nam Vân thành, chỉ là tộc trưởng Mục gia, về sau đến Trung Châu, thần bí khó lường, lại về sau xuất hiện tại Tam Thiên tiểu thế giới.
Suy nghĩ cẩn thận, Mục Thanh Vũ cơ hồ bất cứ lúc nào xuất hiện ở địa phương hắn xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận