Vô Thượng Thần Đế

Chương 1989: Ngươi ấp?

Lâu Bái Thiên, Thông Chung, Nguyệt Mãn Thiên mấy vị tông chủ ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực ngày xưa hiện tại đều ngồi ở bên ngoài đại sảnh.
Lâm Chi Tu và một ít thành viên hạch tâm cũng đứng bên ngoài.
Mà vòng trong chỉ có bốn thân ảnh.
Mục Vân an an ổn ổn ngồi tại vị trí của mình.
Phía bên phải là Diệp Cô Tuyết, bên trái Tiểu Thất đang há miệng ăn hoa quả, quên cả trời đất, đồng thời, Tử Nha là buồn bực ngán ngẩm ghé đầu vào trên mặt bàn, nhìn Tiểu Thất với bộ dáng khả ái, không ngừng cười ngây ngô.
Thấy cảnh này, những người bên ngoài chỉ cảm thấy đội hình trước mắt quá kỳ hoa.
Một tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, thế mà là cao nhân Chân Tiên cảnh.
Một tiên khuyển, vốn là huyết mạch Thiên cấp, hiện tại thế mà thành huyết mạch Hồn cấp.
Còn có một Diệp Cô Tuyết, vốn là Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái, nhưng bây giờ lắc mình biến hoá, thành cao nhân miểu sát nhị phẩm Chân Tiên Chân Tiên.
Đây là thế đạo gì?
Hoàn toàn lộn xộn.
Hay là nói, hiện tại Chân Tiên đã không đáng tiền?
Thiên Kiếm lâu, trong nháy mắt, xuất hiện ba cường giả Chân Tiên.
- Khụ khụ, Diệp tỷ tỷ, thời gian hơn mười năm qua, ngươi đi nơi nào?
Nhìn Diệp Cô Tuyết, Mục Vân mở miệng hỏi.
- Đi một nơi, thu hoạch được một ít truyền thừa, đề thăng một chút tu vi của mình!
Diệp Cô Tuyết đạm mạc đáp.
- Ách...
Mục Vân phát hiện, trong chớp nhoáng này hắn cảm giác có chút xấu hổ, không biết nên nói cái gì.
- Không lời gì để nói rồi?
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân nói:
- Vậy ngươi giải thích cho ta, nữ nhi này và chó này của ngươi... Là một chuyện thế nào?
- Lão tử không phải chó.
Tử Nha quát:
- Lão tử là... Tiên khuyển.
- Tốt, tiên cẩu.
- Ta...
Nghe được lời Diệp Cô Tuyết, Tử Nha rất muốn lao tới cắn một cái, nhưng nghĩ đến thực lực mình có khả năng không bằng nàng, cuối cùng vẫn thôi.
- Tiên cẩu xưng hô thế này, cũng có thể...
Tử Nha cuối cùng an ủi mình.
- Cái này... Giải thích khá phức tạp.
- Vậy thì nói ngắn gọn.
- Tốt.
Mục Vân gật đầu nói:
- Sự thật chính là, Tiểu Thất không phải người, là một trứng rồng, đi qua ta ấp, phá xác mà ra, cho nên gọi ta là cha, mà về phần Tử Nha, thì là gặp được bên trong Kim Tiên di chỉ, bị ta mang về, trước đó một mực bị giam cầm, hiện tại mang theo Thúc Thiên Quyển, khôi phục tự do.
Mục Vân vừa dứt lời, Diệp Cô Tuyết lại có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ta biết, ngươi sẽ không tin.
- Trứng rồng... Bị ngươi ấp?
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, trong mắt đầy vẻ chấn động.
Nàng ngày xưa thế nhưng là con gái của Diệt Thiên Viêm, địa vị cao thượng, biết không ít bí mật.
Long, không phải tiên thú, mà là đuọc các tiên nhân tôn gọi Thần Long.
Nhưng toàn bộ Tiên giới, chưa hề có người biết, Long tộc đến cùng ở nơi nào.
Mà cơ hồ tất cả mọi người đều biết, chính là minh chủ Vân Minh ngày xưa Mục Vân có một đầu Thần Long dưới trướng.
Chỉ có một đầu này.
Thế nhưng Mục Vân bây giờ nói, trên tay hắn lại có một đầu.
Hơn nữa còn là ấp từ nhỏ...
Diệp Cô Tuyết căn bản không thể tin được.
Không chỉ nàng không có khả năng tin tưởng, lời này đổi thành những người khác, cũng không có khả năng tin tưởng.
- Ngươi cũng đã biết, lời của ngươi nói đại biểu ý tứ gì?
Diệp Cô Tuyết hờ hững nói:
- Từ xưa đến nay, trong tiên giới mênh mông, chỉ có Minh chủ Vân Minh Mục Vân thu một đầu long vô lại, vô lại long kia chính là phiên bản của Minh chủ Vân Minh, háo sắc cuồng vọng tự đại sợ chết.
- ...
Nghe được Diệp Cô Tuyết đánh giá, trong lòng Mục Vân chỉ cảm thấy đắng chát.
Nếu hắn nói thật cho Diệp Cô Tuyết biết, hắn là Mục Vân, hơn nữa có thể chứng minh, chỉ sợ Diệp Cô Tuyết sẽ ra kiếm đâm hắn thành tổ ong vò vẽ.
- Bất quá nói cho cùng, đó cũng là một đầu Thần Long, thế nhưng trong tiên giới, trừ Tạ Thanh hỗn trướng kia, không có đầu Thần Long thứ hai xuất hiện.
- Mà trước đó không lâu ta nghe nói, bên trong Vân Minh đại loạn, đầu vô lại long kia không thấy nữa, tựa hồ bị người bắt.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, Mục Vân giật mình.
- Ngươi kích động như vậy làm gì?
Nhìn Mục Vân khẩn trương, Diệp Cô Tuyết cau mày nói:
- Vô lại long chết mới tốt, nghĩ đến cặp mắt sắc mị mị kia của hắn, ta đã phiền muộn.
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân nhấc lên kinh đào hải lãng.
Tạ Thanh bị bắt rồi?
Bị ai bắt rồi?
Ai có thủ đoạn lớn như vậy, có thể bắt Tạ Thanh từ bên trong Vân Minh?
- Diệp tỷ tỷ, ngươi biết là bị ai bắt không?
- Việc này ta cũng không tinh tường, thập đại giới vực, trừ bên trong Vân Vực, Vực Giới khác đều rất có thể.
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, đột nhiên cổ quái nói:
- Ngươi nói một chút ngươi, tên gọi gì không tốt? Hết lần này tới lần khác gọi Mục Vân, trùng tên cùng tên kia, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta muốn không tức giận cũng khó khăn.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng chỉ có thể cười khổ.
Chỉ là nội tâm lại rất lo lắng.
Dù nói thế nào, mặc dù Tạ Thanh không biết đến cùng thuộc về loại Thần Long nào, thế nhưng cũng là Thần Long.
Toàn thân cao thấp, long lân, long giáp, long huyết thậm chí trứng rồng, đều có giá trị liên thành.
Đã có người phí sức lớn như vậy bắt hắn lại, vậy nói rõ, người này tuyệt đối không phải muốn nghiên cứu một chút đầu vô lại long này đến cùng có bao nhiêu sắc.
- Tuyệt đối không nên xuất hiện...
Mục Vân tự lẩm bẩm.
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân nói:
- Tiểu Thất này, ngươi nuôi được tốt hay sao?
- Ngươi cứ nói đi?
Mục Vân càng khổ sở nói:
- Cơ hồ táng gia bại sản, lần trước đi tới bên trong Kiếm Thần Phủ, toàn bộ Kiếm Thần Phủ, hết thảy bảo tàng Bạch Ngân cấp thế lực ngày xưa, cơ hồ bị nàng ăn sạch, lúc này mới tấn thăng, bằng không, tiểu nha đầu này hiện tại chỉ sợ đã chết đói.
Diệp Cô Tuyết gật đầu nói:
- Tốt, việc này để ta xử lý đi.
- Ngươi?
- Đúng, ngươi quên, ta là con gái của Diệt Thiên Viêm, thiếu chủ Diệt Thiên kiếm tông ngày xưa, khi phụ thân ta bị giết, thế nhưng có ít người còn trung tâm hắn, tự nhiên có thế lực thuộc về ta.
- Ta hiểu rõ!
- Ngươi hiểu rõ cái rắm.
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân nói:
- Chuyện lớn như vậy, ngươi thế mà lựa chọn dễ như trở bàn tay nói cho ta, quả thực tự tìm đường chết.
- Tuyệt đối không thể bại lộ thân phận của Tiểu Thất, nếu không, toàn bộ Kiếm Vực, không, toàn bộ Tiên giới thập đại vực, vô số cường giả sẽ xuất động, đoạt lại nàng, bồi dưỡng thành một đầu Thần Long chân chính, ngạo thị toàn bộ thương khung.
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân gật đầu.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, Tiểu Thất tồn tại vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vạn năm trước, hắn gặp phải một cái trứng rồng bên trong Vu sơn, vạn năm sau, thế mà còn an ổn ở nơi đó, điểm này, có thể xưng kỳ tích.
Trừ duyên phận, hắn thực sự nghĩ không ra, còn có nguyên nhân gì khác để hắn có thể giải thích.
- Bất quá, ngươi hẳn phải biết, một Thần Long có ý vị như thế nào, vì sao ngươi lại nói cho ta?
Diệp Cô Tuyết hiện tại lại nhìn Mục Vân, mở lời.
- Vì cái gì?
Mục Vân cười khổ nói:
- Bởi vì ngài là Diệp tỷ tỷ của ta, là Diệp phái chủ đã bảo hộ ta khi ta vừa tiến vào trong tiên giới, lý do này, có đủ hay không?
- Không đủ!-
- Chỉ có thể nói, bởi vì chúng ta nắm giữ cùng chung địch nhân - Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ta muốn để Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn triệt để hủy diệt, biến mất vô tung vô ảnh.
Ngữ khí Mục Vân thoáng có chút lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận