Vô Thượng Thần Đế

Chương 1999: Phong Thiên Dẫn Long Kiếm Trảm

Thấy cảnh này, trong lòng bọn họ đã triệt để sụp đổ.
Nhưng nghe được lời những người này nói, Liễu Nhất Khúc, Mạnh Kiệt, Hoàng Phủ Khuyết ba người lại giống như căn bản không nghe thấy, chỉ quỳ một chân trên đất, nhìn người trước mặt.
Tử bào nam tử đầu đội mũ tím, nhìn phía dưới, bước chân lần nữa đạp mở.
- Các ngươi xử trí đi.
- Vâng!
Chỉ là mấy bộ pháp đơn giản, một câu đơn giản, tử bào nam tử đã rời đi.
Mà giờ khắc này, nội tâm Liễu Nhất Khúc ba người triệt để thở ra một hơi.
Bích Lạc hoàng tuyền tông, đẳng cấp sâm nghiêm.
Nghe là thập bát Ngục Vương, thế nhưng ba người bọn họ chỉ là ba vị Ngục Vương phía sau.
Đứng trước tam Ngục Vương, áp bách nổi cường hoành quả thực không thể địch.
Thật ra, đừng nói đối mặt với tam Ngục Vương, cho dù thập nhị Ngục Vương cũng đầy đủ nghiền ép bọn hắn.
Liễu Nhất Khúc cười khổ nói:
- Hảo, bắt đầu làm việc đi!
- Ừm!
Mạnh Kiệt cũng đắng chát cười nói:
- Bị những tên nghé con không sợ hổ này nhảy ra diễu võ giương oai, ta thực sự cũng rất khó chịu.
Vết kiếm trên mặt Hoàng Phủ Khuyết hơi nhúc nhích một chút, nói:
- Đã như vậy, vậy liền nhìn, người nơi này, ai giết nhiều nhất đi.
- Không thể nào? Hoàng Phủ Khuyết, ngươi là người năm đó để người nghe tin đã sợ mất mật vạn dặm không lưu, một người đồ thành đều làm được, cùng ngươi so... Ta mới không được!
Mạnh Kiệt khua tay nói.
- Không phải do ngươi!
Hoàng Phủ Khuyết vừa dứt lời đã vọt thẳng ra.
Trong sát na, toàn bộ bốn phía Bích Lạc hoàng tuyền tông, phía dưới màn đêm, từng đạo thân ảnh mặc hắc bào giống như u linh, càng giống mưa mùa xuân lan tràn ra.
Ánh sáng hiện ra màu đỏ như máu nhàn nhạt làm cho tất cả mọi người tại thời khắc này, cảm thấy nơi này, giống như địa ngục...
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu khẩn, tiếng gầm gừ, liên tục vang lên bên trong toàn bộ Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Mà tử bào nam tử kia đã rời khỏi phân tranh, ngược lại, ngồi tại phía trên một góc đại điện, lấy ra trường kiếm trên lưng, không ngừng lau sạch.
- Ngươi tựa hồ rất phẫn nộ.
Ngay hiện tại, phía sau tử bào nam tử, một giọng nói vang lên.
Chính là Bích Trung Thiên.
Thời khắc này Bích Trung Thiên giống như quỷ mị xuất hiện sau lưng tử bào nam tử, chậm rãi cười nói:
- Tựa hồ, hết thảy liên quan tới hắn để ngươi rất phẫn nộ, tông chủ nói, những chuyện này, không cần ngươi nhúng tay.
- Tựa hồ ta cũng không có đánh vỡ kế hoạch.
Tử bào nam tử nhíu mày, không vui nói.
- Đương nhiên không phải, dù sao ngươi là tam Ngục Vương, ta mặc dù thân là đại Ngục Vương, thế nhưng cũng không có quyền quản ngươi, chỉ hi vọng, không muốn quá sớm bại lộ thân phận của ngươi.
Nghe đến lời này, tử bào nam tử dừng một chút.
- Ta hiểu rõ!
Tử bào nam tử lần nữa nói:
- Chỉ là, liên quan tới chuyện của hắn, ta không thể không phẫn nộ, ngày xưa là lỗi lầm của ta, hắn cam nguyện vì ta mà hai sườn cắm đao, thế nhưng ta lại bất lực trợ giúp hắn.
- Biết được hắn bỏ mình, lòng ta như chết lặng, vốn cho rằng đời này ta cũng không có cơ hội đối mặt hắn, nhưng bây giờ, gặp phải tông chủ, ta biết một ít chuyện, cho nên, có thể làm vì hắn, ta nhất định dốc hết toàn lực đi làm vì hắn.
- Hắn nguyện ý vì bằng hữu, vì huynh đệ, xuất đầu vẩy nhiệt huyết, cho dù trở thành tuyệt thế Tiên Vương, vẫn y là như thế.
- Vì Diệt Thiên Viêm, hắn tự mình giết tới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, khiến mình kém chút thân hình câu diệt, thế nhưng thế nhân đánh giá hắn lại là tham sống sợ chết, nói Diệt Thiên Viêm đã nhìn lầm người.
- Đây là bất công đối với hắn, trước đó khi hắn còn sống, ta không giúp được hắn, đời này, dù là chết, ta cũng muốn làm, ta phải làm hết thảy.
Tử bào nam tử giống như cắn nát răng hàm, tiếng càng ngày càng trầm thấp.
- Kiếm Phong Tiên!
Trong lúc tử bào nam tử lẩm bẩm kể rõ, Bích Trung Thiên lại đột nhiên ngắt lời.
- Kiếm Phong Tiên?
Tử bào nam tử tự giễu cười nói:
- Đây là một cái tên đã chết, hiện tại ta chỉ là tam Ngục Vương của Bích Lạc hoàng tuyền tông, cam nguyện ở bên trong hắc ám, một cái bóng giúp hắn thanh lý hết thảy, trở lại đỉnh phong...
Vừa dứt lời, tử bào nam tử chém ra trường kiếm trong tay.
Vung ra một kiếm kia, trước người tử bào nam tử hiện ra một đường ánh sáng lăng lệ vụt ra.
Kiếm khí vạn trượng trong nháy mắt ngưng tụ thành một cột ánh sáng để người như muốn sụp đổ.
- Phong Thiên Dẫn Long Kiếm Trảm!
Khẽ quát một tiếng, trường kiếm trước người tử bào nam tử tách ra ánh sáng vạn trượng.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí, gào thét bay xuống.
Một đạo kiếm khí kia chớp nhoáng hóa thành làm sát khí cường đại để trong lòng người ta phát lạnh.
Mỗi một đạo kiếm khí khuếch tán ra, phóng tới phía dưới.
Phàm là thân ảnh bị kiếm khí kia đụng chạm, trong nháy mắt thì ngay cả bột phấn cũng không còn, biến mất trong mây mù.
- Phong Thiên Dẫn Long Kiếm Trảm, là một thức sau cùng của Phong Thiên Dẫn Long Kiếm Quyết, một thức mạnh nhất.
Hoàng Cực lão tổ thấy cảnh này, triệt để kinh ngạc đến ngây người.
- Cái đó là... Trảm Tiên Kiếm! Chính là một thanh tuyệt thế thần kiếm mà Minh chủ Vân Minh Mục Vân luyện chế.
- Thế nhưng kiếm đã được Mục Vân tặng cho Kiếm Phong Tiên, sao lại thế...
Sở Lăng Thiên cũng triệt để ngốc.
- Ta hiểu rõ, hiểu rõ, a a ha... –
Hoàng Cực lão tổ giờ khắc này lại ha ha cười nói:
- Buồn cười, buồn cười biết bao, Kiếm Phong Tiên, nguyên lai ngươi là Kiếm Phong Tiên, Kiếm Phong Tiên biến mất thời gian vạn năm...
- Trảm Tiên Kiếm, Phong Thiên Dẫn Long Kiếm Quyết, ngoại trừ Kiếm Phong Tiên ngươi, còn có ai, còn có ai, ha ha... Buồn cười, thật buồn cười...
Hoàng Cực lão tổ hiện tại cười ha hả, mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Mặc dù hắn không biết, vì cái gì Kiếm Phong Tiên ngày xưa cũng coi là thanh danh hiển hách bên trong Kiếm Vực biến mất vạn năm, sau đó gia nhập Bích Lạc hoàng tuyền tông, thế nhưng hắn biết... Bọn hắn thực sự là quá buồn cười.
Bọn hắn coi là có thể diệt Bích Lạc hoàng tuyền tông, thật tình không biết ở trong mắt Bích Lạc hoàng tuyền tông, bọn hắn, chỉ là sâu kiến.
Sai!
Nói đúng ra, thậm chí ngay cả sâu kiến đều không đủ tư cách.
Kiếm Vực này sắp biến thiên, muốn triệt để đổi đầu đổi dung mạo.
Mà lúc này, toàn bộ Bích Lạc hoàng tuyền tông triệt để trở thành nhân gian địa ngục.
...
Giờ khắc này, ngoài cửa Thiên Kiếm lâu.
Đệ tử Tử Hoàng tháp đều bị đệ tử Thiên Kiếm lâu chế phục.
Tử Đồng hiện tại ngồi ngay ngắn ở trung ương, đối diện, Mục Vân châm một ly trà, nhìn về Tử Đồng phía trước.
- Tử Đồng tháp chủ, tựa hồ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta?
Mục Vân hiện tại mỉm cười, đặt chén trà xuống nói.
- Không sai!
Tử Đồng cũng không từ chối, nói:
- Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi.
- Xin cứ hỏi!
Tử Đồng nhìn Mục Vân, chân thành nói:
- Thứ nhất, ngươi như thế nào khống chế Tử U Ngữ?
- Đơn giản, ta khống chế ngươi như thế nào, chính là khống chế nàng như thế ấy.
Nghe đến lời này, trên mặt Tử Đồng hiện một tia ảm đạm.
- Ngươi tựa hồ không phục lắm?
Mục Vân cười nói:
- Nói thật cho ngươi biết, bây giờ ta tuy là cửu phẩm Huyền Tiên, thế nhưng cho dù là ngươi, nhị phẩm Chân Tiên, toàn lực ứng phó, đánh với ta một trận, ngươi cũng nhất định là thua.
Nghe đến lời này, Tử Đồng nhếch miệng, hiển nhiên không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận