Vô Thượng Thần Đế

Chương 2015: Bên trong bên ngoài mật thất (1)

Vương Tâm Nhã chắp hai tay ra phía sau, nện bước đi tới trước mặt Mục Vân.
Mũi chân hơi khiễng nhìn Mục Vân trước mắt, khóe miệng Vương Tâm Nhã khẽ nhếch.
- Ngươi gọi Mục Vân?
Vương Tâm Nhã giễu cợt.
- Ngươi đã cảm giác âm đạo vô dụng, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có dám nghe ta gảy một khúc.
- Có cái gì không dám.
Mục Vân cười cười, khóe miệng xuất hiện một đường cong.
Nhìn thấy đường cong trên khóe miệng kia, lo âu trong lòng Diệp Tuyết Kỳ biến mất không thấy gì nữa.
Nàng biết, thời điểm kiếp trước Mục Vân hiện ra loại nụ cười này, là khi trong lòng của hắn rất thỏa mãn.
Chẳng lẽ Vương Tâm Nhã này thật là thê tử của hắn?
- Tốt, đã dám, vậy ngươi đi theo ta.
- Sư muội.
Khúc Nhất Minh hiện tại sốt ruột nói:
- Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, để ta giáo huấn là được, không cần đến ngươi xuất thủ.
- Sư huynh không tin được ta?
Vương Tâm Nhã cười nói.
- Dĩ nhiên không phải.
Khúc Nhất Minh khua tay.
- Sư huynh yên tâm, những người này dù sao cũng đến tấn thăng Bạch Ngân cấp thế lực, thuộc về môn hạ Cửu Tiên các ta, ta tự nhiên sẽ biết phân tấc, sẽ không giết người, điều kiện tiên quyết là, gia hỏa cuồng vọng này có thể chịu qua một khúc ở trước mặt ta.
Vương Tâm Nhã lần nữa nhìn Mục Vân, nói:
- Ta biết, sau đại điện này có một võ mật thất chuyên môn cung cấp cho đệ tử tu luyện, ngăn cách hết thảy hồn lực điều tra cùng tiếng vang, ngươi có dám theo ta tiến vào, nghe ta đàn một khúc, thử xem âm luật đến cùng như thế nào?
- Không có gì không dám!.
- Mục Vân!
Thiên Quân Vũ hiện tại lại đứng ra, nhìn Mục Vân, vội vã cuống cuồng.
- Yên tâm, một khúc, ta vẫn chịu được, huống chi là một khúc của giai nhân.
Mục Vân phất phất tay, không ngại nói.
- Diệp tiểu thư...
Thiên Quân Vũ nhìn về phía Diệp Tuyết Kỳ, thế nhưng Diệp Tuyết Kỳ hiện tại lại nhẹ gật đầu.
Hai thân ảnh một trước một sau đi vào đại điện phía sau.
- Hừ, muốn chết!
Khúc Nhất Minh hiện tại ngồi xuống, nói:
- Tạo nghệ của Vương sư muội phía trên âm luật ta còn muốn cao hơn so, mà tu vi cũng không kém hơn ta, nàng gảy một khúc, tiểu tử này, chết chắc.
- Khúc sư huynh nói rất đúng.
Liễu Hà hiện tại cũng cười bồi nói:
- Vậy chúng ta cứ ở chỗ này chờ lấy.
- Tốt!
Khúc Nhất Minh cười nhạo nói:
- Ta ngược lại muốn nhìn, hắn có thể chống đỡ qua bao lâu.
- Thiếu chủ!
Thiên Quân Vũ hiện tại lại nhìn Diệp Tuyết Kỳ một bên khác.
- Thuộc hạ dùng hết toàn lực, cũng có thể nháy mắt mang theo các ngươi rời đi khỏi nơi này, vạn nhất Mục Vân xuất hiện cái gì ngoài ý muốn...
- Sẽ không!
Diệp Tuyết Kỳ an tĩnh ngồi xuống.
- A?
- Ngươi yên tâm đi, tiểu tử này... Rất xấu tính đây.
Diệp Tuyết Kỳ nhìn phía sau, nội tâm có thể nói mắng Mục Vân từ trên xuống dưới.
Mà giờ khắc này phía sau đại điện, trong một gian mật thất.
Một tiếng ầm vang vang lên, toàn bộ mật thất do tinh cương chế tạo khép kín.
Hai thân ảnh xuất hiện bên trong mật thất.
- Không phải nàng muốn để ta nghe một khúc sao? Hiện tại đàn tấu cho ta nghe đi.
Mục Vân xông tới, nắm chặt hai tay Vương Tâm Nhã dán mạnh lên tường, cả người cơ hồ hoàn toàn đè vào trên người Vương Tâm Nhã, thở hổn hển, giễu cợt.
- Chàng muốn nghe, ta đương nhiên sẽ đàn cho chàng nghe.
Vương Tâm Nhã bị Mục Vân đè chặt, cả người cơ hồ dán lên trên vách tường phía sau lưng, nhìn Mục Vân đang thô lỗ xé áo mình, nói:
- Vân lang, thật là chàng, thật là chàng.
- Nhìn bộ dáng hổ lang hiện tại, không phải ta, còn có thể là ai?
Mục Vân nói xong cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Bên trong toàn bộ mật thất một mảnh xuân quang, tiếng gào thét trầm thấp không ngừng vang lên.
Hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau, áo của Vương Tâm Nhã càng bị xé nát, mảng lớn da thịt tản ra ánh sáng để người ta mắt hoa thần mê, Mục Vân một tay một cái, không chút khách khí.
Hiện tại, nếu đông đảo đệ tử Cửu Tiên các thấy cảnh này, nhất định sẽ tan nát cõi lòng.
Nữ thần thanh thuần bọn hắn ngưỡng vọng hiện tại đang bị một nam tử nhìn qua cũng không phải quá xuất sắc rong ruổi, chỉ sợ có người sẽ sụp đổ tinh thần.
- Chàng... Chàng... Tại sao chàng lại ở chỗ này?
Vương Tâm Nhã nhìn nam tử đang ra sức trước người, kinh ngạc hỏi.
- Từ khi tách ra ở tứ nguyên phong địa, ta tiến vào bên trong Nhất Diệp kiếm phái, một Phàm Thiết cấp thế lực của Nam Kiếm vực, đi qua mấy chục năm, mới tới cảnh giới Huyền Tiên, ngược lại là nàng, thế nào tiến vào Cửu Tiên các rồi?
Mục Vân giống như một hán tử cưỡi ngựa, hiện tại thúc mạnh roi ngựa.
- Ta... Ta vừa tiến vào Tiên giới, chính là... Bị sư tôn nhìn trúng, sau đó tiến vào Cửu Tiên các, trở thành đệ tử của sư tôn.
- Nghe bọn hắn nói, Cầm Tiên Tử nàng hiện tại thế nhưng rất không tầm thường.
- Chỗ nào chứ... Kia cũng là sư tôn sủng ái ta, thiên tài địa bảo, không biết tiêu hao bao nhiêu, chàng nhẹ một chút.
Mục Vân trêu đùa: - Xem ra sư tôn nàng rất thích nàng.
- Kia là tự nhiên.
Vương Tâm Nhã cười một tiếng, nói:
- Ta nhất định giới thiệu chàng cho sư tôn, sư tôn khẳng định cũng thích chàng.
- Ta cũng không muốn lão bà kia thích.
Mục Vân thở dốc nói:
- Nếu bà ta thật thích ta, chỉ sợ sớm đã nên sai người xác định, ta đến cùng phải phu quân nàng muốn tìm hay không.
- Chàng thật là xấu.
Vương Tâm Nhã xì mắng:
- Những năm nay không thấy, chàng chỗ nào học những tư thế bát quái này...
- Tự mình tìm tòi.
Mục Vân không thèm để ý nói.
- Nữ nhân kia là ai? Có phải là niềm vui mới của chàng hay không? Ta nhìn chàng hoàn toàn đã quên mấy người tỷ muội chúng ta.
- Làm sao có thể!
Mục Vân cười nói:
- Chuyện này, một hồi lại giải thích.
- Hiện tại nên làm chính sự...
Bên trong mật thất, cỏ khô gặp lửa lớn.
Mà bên ngoài mật thất.
Khúc Nhất Minh đã chờ đến hơi không kiên nhẫn.
- Tiểu tử này có thể chịu? Đều đã đi qua nửa canh giờ.
Khúc Nhất Minh khẽ nói:
- Ta đi xem một chút.
- Sư huynh, sư huynh, mật thất này chỉ có thể mở ra từ bên trong, trừ phi là các chủ xuất thủ...
- Gia hỏa này sẽ không phải giở thủ đoạn gì với tiểu sư muội đó chứ, hừ!
Khúc Nhất Minh nhìn Thiên Quân Vũ cùng Diệp Tuyết Kỳ nói:
- Nếu tiểu sư muội xuất hiện gì ngoài ý muốn, các ngươi đều muốn chôn cùng.
Nghe đến lời này, sắc mặt Thiên Quân Vũ càng khổ.
Thật nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thế nhưng sẽ rất thảm.
Mục Vân này làm việc không để ý hậu quả, xưa nay đã như vậy, thế nhưng nơi này là Cửu Tiên các, nếu như làm loạn sẽ xảy ra đại sự.
Diệp Tuyết Kỳ hiện tại thầm mắng mười tám đời Mục Vân.
Nhìn Khúc Nhất Minh lo lắng, cười lạnh nói:
- Có thể xảy ra chuyện gì? Nhiều lắm thì chịu một gậy thôi.
- Ngươi...
- Chuyện gì, nôn nôn nóng nóng?
Ngay tại hiện tại, tiếng nói khá uy nghiêm vang lên.
- Vu trưởng lão!
Ngoài điện, một giọng nói vang lên, một thân ảnh dậm chân mà tới.
Người tới mặc trường bào, nhìn qua, thân hình cao lớn uy mãnh, tóc đen xen lẫn mấy sợi tóc trắng.
Chính là Vu Thanh Phong Vu trưởng lão phụ trách Bạch Ngân cấp thế lực thuộc hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận