Vô Thượng Thần Đế

Chương 2016: Bên trong bên ngoài mật thất (2)

Nhìn thấy Vu trưởng lão đến, Khúc Nhất Minh kể rõ một lần chuyện lúc trước.
Mà lúc này bên trong mật thất.
Vương Tâm Nhã nhìn áo váy vỡ vụn, nhìn Mục Vân, tức giận mắng:
- Đều tại chàng, một bộ y phục thật đẹo bị xé thành toái phiến, một hồi ra ngoài, thế nào gặp người?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại lười biếng cười nói:
- Đổi một bộ y phục là được.
- Chàng còn nói.
- Mà chàng vì cái gì không để ta và chàng nhận nhau.
Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, khó hiểu hỏi.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mục Vân, kém chút nhịn không được hô lên, nhưng Mục Vân lại truyền âm nói chớ có lên tiếng.
Cho nên nàng mới lấy cớ để Mục Vân thể nghiệm âm luật công kích của nàng một chút.
- Bởi vì ta cảm giác được, vị đại sư huynh kia của nàng có địch ý với ta.
Mục Vân cười nói:
- Mà lại, sư tôn kia của nàng, Khúc U Cơ, ta dù sao cảm giác đã nghe qua cái tên này ở nơi nào.
- Sẽ không phải là chàng...
- Đoán mò cái gì thế.
Mục Vân vỗ vỗ đầu Vương Tâm Nhã, cười nói:
- Bên trong cái đầu nhỏ của nàng hiện tại rất không thuần khiết nha.
- Ở lâu một chỗ với tên đại sắc lang chàng, có thể thuần khiết mới là lạ.
Vương Tâm Nhã cáu giận.
- Được rồi, nói chính sự!
Nhìn Vương Tâm Nhã mặc lại trên người từng kiện váy áo, thể hiện ra dáng người hoàn mỹ, Mục Vân vẫn còn có chút không bỏ, nhưng chung quy vẫn nhịn xuống tà niệm, nói:
- Lần này đến tấn thăng Bạch Ngân cấp thế lực, vị sư huynh này của nàng thế nhưng khó lường.
- Mà ta nghe nói, ba năm sau, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sẽ khai triển tuyển chọn trăm năm một lần, cho nên lần này ta sẽ tham gia.
- A?
Vương Tâm Nhã che miệng nói:
- Vân lang, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thế nhưng là thế lực đỉnh tiêm, bằng không chàng trước tiến vào đến Cửu Tiên các đi, tôi luyện tốt ở đây lại tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Ngay từ đầu ta cũng muốn, nhưng hiện tại thời gian không cho phép.
Mục Vân cười khổ nói:
- Sớm tối muốn về đến Vân Minh, không thể trì hoãn thời gian, bây giờ ta sở dĩ muốn đi vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, chính là muốn bắt đầu từ đệ tử ngoại môn, một bước tan rã Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn từ nội bộ, đợi đến cảnh giới Tiên Vương, lại về Vân Minh, nếu không, cũng không có tác dụng gì.
Vương Tâm Nhã lần này tin tưởng Mục Vân.
Đây là chuyện nàng đến Cửu Tiên các mấy chục năm qua tìm hiểu biết rõ.
Khi ở hạ giới, nàng nào dám tin những lời này.
Nghĩ tới đây, Vương Tâm Nhã đột nhiên nói:
- Vân lang, thời điểm năm đó chàng biến mất có một đầu Thanh Long xuất hiện, nói là huynh đệ của chàng...
- Tạ Thanh?
- Tựa như là hắn, nhưng hắn chỉ nói với Dao tỷ tỷ vài lời, không biết hai người nói cái gì, về sau Dao tỷ tỷ liền rời đi.
Vương Tâm Nhã nghi ngờ nói:
- Xem ra lúc kia, Dao tỷ tỷ đã biết chàng là Minh chủ Vân Minh.
- Trên người Dao nhi mang Băng Hoàng Thần Phách, Băng Hoàng chính là một mạch Thần Hoàng nhất tộc, sớm muộn gì thì Dao nhi cũng sẽ thức tỉnh ký ức, tiềm lực, chỉ sợ còn muốn cao hơn ta, đây chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Mục Vân chậm rãi nói:
- Tạm thời không đề cập tới mấy chuyện này, nàng bây giờ có tin tức của Dao nhi và Doãn Nhi?
- Không có.
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân có chút bất an.
Năm đó, cùng hắn tiến vào trong tiên giới, trừ Tôn Giả thập đại tiểu thế giới, còn có ba vị đồ đệ Tề Minh, Mặc Dương cùng Diệu Tiên Ngữ.
Cùng với Huyết Vô Tình, Huyết Nhất cùng Phong Ngọc Nhi.
Diệp Thu cùng Huyền Nguyệt Lăng hai người cũng không có tin tức.
Những người khác, Mục Vân cũng không để ý.
Thế nhưng mấy người bọn hắn, Mục Vân không muốn có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn.
Chỉ là Tiên giới sao mà mênh mông, nếu muốn tìm đến bọn hắn, dù mình lại lần nữa trở thành Minh chủ Vân Minh cũng cần hao hết thủ đoạn.
Điều duy nhất có khả năng làm là hắn làm cho danh tiếng mình vang xa, đám người an toàn, mới có thể đến đây tìm tìm hắn.
Bất quá, một đường đi tới, gặp phải mấy người trong Thập Đại Tôn Giả, những người này có khả năng cũng sẽ gặp được.
Bất quá không thể gấp gáp những chuyện này.
- Cửu Tiên các có nàng, ta đi vào đây thì có thể nhanh chóng trưởng thành, chỉ là, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn mới là nơi ta nên đi, thời gian vạn năm, những người kia có nằm mơ cũng chẳng ngờ, ta chuyển thế trọng sinh, trở về.
- Thân phận mới vừa hay có thể để ta đi lại con đường năm đó, lần này, bọn hắn phải bỏ ra cái giá bằng máu.
- Ừm!
Vương Tâm Nhã gật đầu.
- Được rồi, ở nơi đây quá lâu cũng không tốt, chúng ta đi ra ngoài trước đi.
- Hiện tại thế nào ra ngoài?
Vương Tâm Nhã nhìn bộ ngực cổ mình đỏ bừng, nói:
- Đều tại chàng làm chuyện tốt.
- Không sao, nữ nhân của ta, ta lúc nào không thể chiếu cố?
Mục Vân lại cười nhạt một tiếng, muốn bước ra.
- Chậm đã!
Nhưng Vương Tâm Nhã lại đột nhiên cười quỷ nói:
- Ra ngoài kiểu này, bọn hắn khẳng định không tin, nhất định phải...
Nói rồi, Vương Tâm Nhã giơ lên nắm đấm, tới gần Mục Vân.
Mà giờ khắc này, ngoài mật thất.
- Vu trưởng lão, một canh giờ, không thể đợi thêm!
Khúc Nhất Minh chắp tay nói:
- Ta lo lắng sư muội xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Nghe đến lời này, Vu Thanh Phong chắp hai tay ra sau, đưa mắt liếc qua đám người Thiên Quân Vũ, Diệp Tuyết Kỳ.
- Vậy thì gõ cửa đi.
- Vâng!
Khúc Nhất Minh vừa dứt lời, đi tới ngoài mật thất.
Rầm rầm rầm...
Mà Khúc Nhất Minh vừa mới chuẩn bị gõ cửa, cửa lớn mật thất lại ầm ầm vang lên.
Hai thân ảnh kết bạn mà ra.
Phù phù một tiếng vang lên.
Mục Vân mặt mũi bầm dập, bị Vương Tâm Nhã nhấc một tay, vung ra.
- Mục Vân!
Nhìn thấy dáng vẻ sắp thoi thớp của Mục Vân, trong lòng Diệp Tuyết Kỳ tê rần, chỉ cảm thấy muốn mệnh của nàng.
- Mục Vân, ngươi không sao chứ?
Ôm Mục Vân mê man vào trong ngực, Diệp Tuyết Kỳ đau lòng không thôi, nước mắt đều chảy xuống.
- Ta... Không sao đâu.
Thấy cảnh này, Khúc Nhất Minh cười lạnh.
- Xú tiểu tử, hiện tại còn chất vấn năng lực của Tâm nhi sư muội sao? Bạch Ngân cấp thế lực, tại Cửu Tiên các, còn không phải địa phương ngươi phách lối.
- Ngươi...
Diệp Tuyết Kỳ hiện tại chỉ muốn động thủ, nhưng một cánh tay lại tóm chặt lấy bàn tay nàng, chính là của Mục Vân.
- Khúc sư huynh.
Vương Tâm Nhã hiện tại mở lời:
- Cửu Tiên các chúng ta, chính là Hoàng Kim cấp thế lực, môn hạ tiến cống, nên bao nhiêu, là bao nhiêu, ngươi có thể nào tham chiếm món lời nhỏ đâu? Để sư tôn biết...
Đáng ghét!
Nghe đến lời này, Khúc Nhất Minh chỗ nào nghĩ không ra, không nghĩ tới Mục Vân còn thừa lại một hơi lại nói ra việc này cho Vương Tâm Nhã.
Hình tượng anh dũng trong sáng của hắn không còn sót lại chút gì.
- Khúc Nhất Minh, chuyện gì xảy ra?
Vu Thanh Phong hiện tại đứng ra, tra hỏi Khúc Nhất Minh.
Nghe đến lời này, Khúc Nhất Minh càng đau khổ.
Vu Thanh Phong trưởng lão thế nhưng có tiếng cương trực công chính trong tông môn, lần này, phiền phức lớn.
- Vu trưởng lão không cần thiết tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận