Vô Thượng Thần Đế

Chương 2017: Người này là ai?

Khúc Nhất Minh lấy ra một mai không gian giới chỉ, nói:
- Ba kiện Hồn giai Tiên khí, ta vốn không muốn, mà bọn hắn nhất định phải cho ta, hiện tại, trả về là được.
Vừa nghe lời này, Vu Thanh Phong hừ một tiếng.
Vương Tâm Nhã thì đi tới trước mặt đám người Diệp Tuyết Kỳ.
- Khảo hạch Bạch Ngân cấp thế lực? Nhìn có vẻ chơi rất vui nha, lần này, ta sẽ đi tới Thiên Kiếm lâu các ngươi tiến hành khảo sát, các ngươi trở về, chuẩn bị sẵn sàng đi.
Nói xong lời này, Vương Tâm Nhã nện bước chân rời khỏi đại điện.
- Tiểu sư muội, tiểu sư muội...
Khúc Nhất Minh đuổi theo, chỗ nào còn quản Mục Vân sống hay chết.
- Các vị, môn hạ đệ tử ngang bướng, lão hủ tiễn các vị rời khỏi Cửu Tiên các!
Vu Thanh Phong hiện tại tiến lên, chắp tay nói.
- Ừm!
Diệp Tuyết Kỳ đỡ Mục Vân, mặt mũi tràn đầy thương yêu.
Đám người rời đi đại điện, đi về phía sơn môn Cửu Tiên các.
Đại điện lúc đầu vô cùng náo nhiệt chỉ còn lại Liễu Hà một người.
Nhưng Liễu Hà đứng ở nơi đó, gãi đầu.
- Ta nhớ rõ, thời điểm Vương Tâm Nhã đi vào mặc váy ngắn màu trắng mà, thế nào đi ra biến thành màu hồng phấn rồi? Chẳng lẽ là nhìn lầm?
Liễu Hà cảm thấy mê hoặc.
Mà hiện tại, Vu Thanh Phong mang theo một đoàn người Thiên Kiếm lâu rời khỏi Cửu Tiên các.
Trên đường đi, đệ tử tùy hành cũng không tiếp tục cảm giác Cửu Tiên các tốt đẹp bao nhiêu, nhìn thấy bộ dáng Mục Vân thê thảm, từng người phẫn hận không thôi.
Ra khỏi sơn môn, Vu Thanh Phong còn chưa rời đi, đưa ra trăm dặm mới dừng bước.
Một vị Kim Tiên trưởng lão đại lễ như thế, cũng để những đệ tử kia thở phào nhẹ nhõm.
Chí ít bên trong Cửu Tiên các còn không phải người người đều không biết trời cao đất rộng.
Chỉ là đám người rời đi Cửu Tiên các, Diệp Tuyết Kỳ lại đỡ Mục Vân, dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi.
Thiên Quân Vũ cùng Vu Thanh Phong hai người hiện tại đi tới.
- Thiếu chủ.
Vu Thanh Phong chắp tay, nhìn Diệp Tuyết Kỳ, cung kính chào.
- Ừm, Vu trưởng lão, hồi lâu không thấy.
- Thiếu chủ khách khí.
Vu Thanh Phong hiện tại không có cảm giác liêm khiết thanh bạch vừa rồi, ngược lại là rất cung kính.
- Lão Vu!
- Lão Quân!
Nhìn thấy Thiên Quân Vũ, càng giống như nhìn thấy lão bằng hữu nhiều năm không thấy.
- Vu trưởng lão, những năm gần đây, ủy khuất ngươi.
- Không ủy khuất.
Vu Thanh Phong chắp tay nói:
- Không có tông chủ năm đó tài bồi, bây giờ ta sớm đã là một người chết, chỉ hận thực lực mình thấp, hiện tại có thể làm cũng chỉ là giúp thiếu chủ tìm hiểu tin tức, chủ mẫu có mạnh khỏe?
- Nương ta rất tốt.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Vu Thanh Phong gật đầu nói:
- Thiếu chủ, ba năm sau, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn sẽ điều hết thảy đệ tử có cốt linh phía dưới một ngàn tuổi, thực lực tại từ cảnh giới Chân Tiên đến phía dưới Kim Tiên từ Đông Kiếm vực, Tây Kiếm vực, Nam Kiếm vực, Bắc Kiếm vực, đi tới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tiến hành tuyển chọn.
- Ừm?
Nghe đến lời này, Diệp Tuyết Kỳ giật mình, nói:
- Năm nay thế nào nghiêm ngặt như thế? Những năm qua không phải cốt linh ba ngàn sao?
- Điểm ấy thì không biết, lão hủ sẽ còn tìm hiểu, chỉ là lần này quy tắc yêu cầu mà Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tựa hồ chọn lựa trở nên cao hơn.
- Mà lần này bên trong tứ đại Kiếm Vực, bọn hắn chỉ tuyển nhận một trăm tên đệ tử ngoại môn.
- Một trăm?
Nghe đến lời này, Diệp Tuyết Kỳ càng sững sờ.
Tứ đại Kiếm Vực, cho dù yêu cầu đề cao, đến cảnh giới Chân Tiên, cũng ít nhất có hết mấy vạn người, thế nhưng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chỉ cần một trăm vị.
Nói đùa cái gì.
- Ta hiểu rõ!
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thay đổi quy tắc này đến tột cùng vì cái gì?
- Còn có, lần này nhận được tin tức từ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tựa hồ tân Thiên Kiếm Tử đã sinh ra.
- Cái gì?
Vừa nghe lời này, giống như một quả bom nặng ký khiến cho Diệp Tuyết Kỳ nhất thời ngẩn ngơ.
Thiên Kiếm Tử mới?
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thời gian một vạn năm, chọn lựa ra một Thiên Kiếm Tử.
Hai vạn năm trước, chính là phụ thân nàng, Diệt Thiên Viêm.
Nếu không phải phụ thân rời khỏi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, hiện tại đã là môn chủ.
Mà Thiên Kiếm Tử một vạn năm trước lại chưa từng nghe qua bất kỳ tức gì.
Thời gian một vạn năm trôi qua, hiện tại, tân Thiên Kiếm Tử lại xuất hiện?
Diệp Tuyết Kỳ hiểu rõ, một vị Thiên Kiếm Tử có ý vị như thế nào đối với Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mang ý nghĩa cường đại, quật khởi.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn từ xưa đến nay, thực lực mỗi một vị Thiên Kiếm Tử đều mạnh vượt qua thường nhân, lại thêm Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn dốc lòng tài bồi, tiến bộ càng thần tốc.
Thậm chí có thể nói, nếu Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn không có một vạn năm xuất hiện một vị Thiên Kiếm Tử, bây giờ căn bản không thể nào làm bá chủ Kiếm Vực.
Hiện tại, thời gian qua đi hai vạn năm, rốt cục xuất hiện một vị Thiên Kiếm Tử mới.
- Người này là ai?
- Tên Vân Lang đúng không?
Ngay hiện tại, Mục Vân dựa vào thân cây mê man đột nhiên mở miệng.
- Ngươi không sao đâu?
Nghe thấy Mục Vân mở miệng, Diệp Tuyết Kỳ đi qua xem xét.
- Lúc đầu đã không sao, giả trang cho những người kia nhìn!
Mục Vân cười nói.
- Đúng, chính là Vân Lang.
Vu Thanh Phong gật đầu nói:
- Nghe nói kẻ này đến từ hạ giới, bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tìm kiếm được, từ khi trở về, một mực đang bế tử quan.
Nghe đến lời này, Mục Vân gật đầu.
Lời này, không thể nghi ngờ là một cú đấm thật mạnh.
Vân Lang, quả thật vẫn bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tìm được.
Nhìn thấy Mục Vân trầm mặc, Diệp Tuyết Kỳ cũng không tiện nói nhiều.
- Vu trưởng lão, chúng ta đi trước, ngày sau lại liên hệ.
- Ừm!
Bái biệt đám người, Vu Thanh Phong quay người quay về.
Đám người Mục Vân thì là ngồi xếp bằng trên tiên thú, rời đi Cửu Tiên các.
Trên người phi hành tiên thú to lớn, Mục Vân tựa ở trên đùi Diệp Tuyết Kỳ, nhắm mắt không nói.
- Chàng tựa hồ có tâm sự?
- Quả nhiên là trốn không thoát ánh mắt của Diệp tỷ tỷ.
Mục Vân cười khổ.
- Nói nghe một chút đi.
Diệp Tuyết Kỳ chậm rãi nói:
- Trước kia, chàng chính là dạng này, có chuyện, giấu ở đáy lòng, hiện tại, ta muốn cùng chàng chia sẻ.
Hô...
Thở ra một hơi, Mục Vân mới nói:
- Cái này Vân Lang, là đồ nhi ta.
- Chính xác mà nói, là đồ nhi của ta kiếp trước.
Đồ nhi?
Diệp Tuyết Kỳ trêu ghẹo:
- Chàng thật lợi hại, dạy bảo ra một vị Thiên Kiếm Tử.
- Ha ha...
Cười khổ một tiếng, Mục Vân xoay người, đổi lại tư thế ôm Diệp Tuyết Kỳ, đầu chôn ở bên hông, yếu ớt nói:
- Kẻ này năm đó không thể tu luyện, ta dẫn hắn nhập môn, thế nhưng về sau, rời đi hạ giới, đến Tiên giới, ta một lòng chỉ nghĩ đến việc trở nên mạnh hơn, sáng tạo Vân Minh, tranh cường háo thắng, lại không rõ ràng tình hình ở hạ giới.
- Sau này, tiểu tử này giết huynh đệ của ta, sư thúc của hắn Huyết Kiêu, sớm đã hận ta đến không đội trời chúng.
- Hắn hận ta, quên đi hắn, hắn hận ta, nhét hắn vào hạ giới.
Mục Vân kể lại chuyện này, nội tâm càng khổ sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận