Vô Thượng Thần Đế

Chương 2018: Không biết tiến thoái

Một thế này, với hắn mà nói, tin dữ lớn nhất chính là biết được Huyết Kiêu bỏ mình.
Hắn nghĩ qua rất nhiều lần tình cảnh lần nữa nhìn thấy Huyết Kiêu, thế nhưng không nghĩ tới, hai người gặp lại như vậy.
Đối thoại với hắn chỉ là một luồng tàn hồn của Huyết Kiêu.
- Không trách chàng.
Diệp Tuyết Kỳ vỗ vỗ đầu Mục Vân, nói:
- Tiên giới cùng hạ giới, không gian bích chướng lẫn nhau, đừng nói chàng là Tiên Vương, cho dù vô thượng Tiên Đế, cũng khó mà mở ra không gian này bích chướng, trở lại hạ giới, thập tử vô sinh.
Diệp Tuyết Kỳ vuốt bả vai Mục Vân, an ủi.
Nàng thật sâu biết.
Kiếp trước Mục Vân là như thế.
Một khi chuyện liên lụy đến hảo bằng hữu của hắn, hắn đều sẽ điên cuồng, huống chi là huynh đệ.
Mặc dù trong mỗi ngày ngoài miệng nói Tạ Thanh tên kia là đầu rồng vô lại, thế nhưng trong đáy lòng, hắn thủy chung xem Tạ Thanh như của một trong huynh đệ trân quý nhất của mình.
Cho dù người kiên cường hơn nữa, cũng có điểm yếu ớt.
Mục Vân không chỉ một lần nói với nàng về một vị huynh đệ tên Huyết Kiêu của mình.
Nhưng nghĩ đến điểm này, Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên nói:
- Chàng không thể đi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Đã Vân Lang ở nơi đó, nếu hắn đã biết chàng, tất nhiên sẽ giết chàng.
Vừa nghe lời này, tràng diện tỉnh táo lại.
- Không!
Từ từ, Mục Vân thở ra một hơi, ngồi dậy.
- Hắn ở nơi đó, ta càng muốn đi.
Mục Vân chém đinh chặt sắt nói:
- Ta rất muốn nhìn một chút, vị đồ nhi này đến cùng có thể có tiền đồ lớn bao nhiêu, năm đó, ta có thể tạo nên hắn, lần này, ta cũng có thể hủy hắn.
Trong lời Mục Vân nói mang theo ngữ khí cực kỳ lạnh lùng.
Đám người một đường phi nhanh, ba ngày thời gian trở lại Thiên Kiếm lâu.
Mục Vân hiện tại, nhìn qua đã không có bất kỳ thương thế gì.
Trở lại Thiên Kiếm lâu, Mục Vân còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lâm Chi Tu đã chạy đến.
- Mục huynh, người Tam Cực Thiên Minh tới.
- Tam Cực Thiên Minh? Bọn hắn tới làm cái gì? Nói cho bọn hắn, không rảnh để gặp, ngươi đi chiêu đãi đi!
Mục Vân phất phất tay nói.
Lâm Chi Tu cười khổ nói:
- Thần Vũ Phỉ cùng Thần Vũ Trúc đến.
Nghe đến lời này, Mục Vân hơi khựng lại.
- Tốt, gặp một lần đi.
Những người khác đến, Mục Vân không thấy cũng thôi, Tam Cực Thiên Minh cũng không lật được trời.
Nhưng Thần Vũ Trúc và hắn còn tính quen biết.
- Nữ nhân của ngươi ở kiếp trước tăng thêm một thế này, chỉ sợ đủ ngươi một tháng sẽ biến dạng.
Diệp Tuyết Kỳ ê ẩm nói.
- Làm sao có thể!
Mục Vân cười nói:
- Một tháng sao đủ, đoán chừng cần nửa năm đây.
- Muốn ăn đòn!
Diệp Tuyết Kỳ cười mắng.
Mục Vân lắc mình một cái, rời đi.
Mà lúc này bên trong Thiên Kiếm lâu, trong một căn phòng khách.
Lần lượt từng thân ảnh rất bất an ngồi đó.
- Nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì tông môn để chúng ta đến, lần này ngay cả một vị minh chủ cũng không tới, Mục Vân có thể gặp chúng ta sao?
Một tên đệ tử nhịn không được nói.
- Ai, hiện tại Thiên Kiếm lâu quật khởi mạnh mẽ, đều đi thỉnh cầu tăng cấp Bạch Ngân cấp thế lực, quan hệ mật thiết cùng Tử Hoàng tháp, thật không hiểu rõ cùng Bích Lạc hoàng tuyền tông, ngược lại là Tam Cực Thiên Minh chúng ta, một bên yếu nhất.
- Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, Mục Vân kia thật biết lợi dụng sơ hở.
- Thần Khứ Bệnh, nói cẩn thận.
Nghe đến lời này, Thần Vũ Phỉ ngồi ở phía trên mở miệng quát.
- Ta biết, Thần tỷ tỷ!
Thanh niên kia không lên tiếng nữa.
- Ta hi vọng các ngươi hiểu rõ mục đích chuyến này đến, hiện tại Thiên Kiếm lâu, ta nghĩ các ngươi cũng nhìn thấy, thực lực đệ tử trong tông môn mạnh hơn chúng ta quá nhiều, mà Chân Tiên bên trong mặc dù không có nhiều như Tam Cực Thiên Minh chúng ta, thế nhưng là một Diệp Cô Tuyết đã đầy đủ.
Thần Vũ Phỉ lạnh lùng nói:
- Lần này, sở dĩ để chúng ta tới...
Vừa dứt lời, Thần Vũ Phỉ nhìn muội muội bên cạnh.
Nàng biết ý tứ ba vị minh chủ, Mục Vân người này trọng cảm tình, Thần Vũ Trúc đến, Mục Vân có khả năng sẽ nhìn mặt mũi, gặp nặt một lần, ba vị minh chủ bọn hắn, chỉ sợ Mục Vân căn bản không nhìn.
Hiện tại Mục Vân có lực lượng này.
Bản thân hắn chính là cửu phẩm Huyền Tiên, bước vào đến Chân Tiên, cũng là chuyện sớm hay muộn.
Lại thêm, trước đó một người không tốn sức chút nào trảm giết hai đại nhất phẩm Chân Tiên, có thể thấy được, thực lực vị Thiên Thánh tư chất Mục Vân này không thấp.
Sự thật chứng minh, phàm là người xem thường hắn, đều đã chết.
- Ta cũng không xác định, hắn có thể gặp ta hay không...
Thần Vũ Trúc yếu ớt nói:
Dù sao, hắn hiện tại không phải hắn lúc kia...
Nói lời này, trong lòng Thần Vũ Trúc tê rần.
- Ai cũng không gặp, sao ta lại không gặp ngươi đây.
Ngay hiện tại đại sảnh bên ngoài, một giọng nói vang lên.
Một thân ảnh xuất hiện ở cửa vào đại sảnh, một thân trường sam màu mực, bên hông thắt một đầu bảo mang, tóc dài kéo búi, trên trán một luồng sợi tóc, theo gió nhẹ trôi, che kín một con mắt.
Thân ảnh hơi có vẻ gầy gò, gương mặt sạch sẽ, hai con ngươi hoàn mỹ.
Nhìn qua vẫn là thư thái như vậy.
Hai tay chắp ra sau, nhìn qua vô cùng thong dong.
Nam nhân này không giống phong mang tất lộ, không giống trầm ổn mạnh mẽ, thế nhưng cho người cảm giác rất thân cận.
- Mục... Mục Vân!
Nhìn một thân ảnh kia, Thần Vũ Trúc ấp úng nói nhỏ.
- Vũ Trúc, đã lâu không gặp.
Mục Vân lại thản nhiên cười nói.
- Ta còn tưởng rằng...
- Ngươi cho rằng cái gì?
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ không tới?
- Tiểu nha đầu, tâm tư còn thật nhiều, đi thôi, ta mời ngươi ăn bữa cơm, ta nhớ kỹ, ngươi mời ta ăn cơm tại Tam Cực Thiên Minh.
- Ừm ừm.
Nhìn thấy Mục Vân vẫn hiền hoà như thế, Thần Vũ Trúc gật đầu.
- Đã sớm biết hắn là dạng này.
Chỉ là Mục Vân vừa muốn quay người rời đi, một tiếng nói mang theo bất mãn đột nhiên vang lên.
Thấy cảnh này, Mục Vân dừng bước lại.
- Thế nào?
- Mục Vân, ngươi ngày xưa cũng là đệ tử Tam Cực Thiên Minh, hiện tại, có thể đi được một bước này, cũng do Tam Cực Thiên Minh thua thiệt ngăn cản được tam đại Bạch Ngân cấp thế lực tiến công, cho nên đừng tự cao tự đại ở trước mặt chúng ta, tốt nhất an phận một chút.
Nghe được lời người này, Mục Vân ngược lại hứng thú.
Không có lầm chứ?
Gia hỏa này tựa hồ không có nhận rõ tình trạng.
- An phận một chút? Ta rất an phận.
Mục Vân cười nói.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
- Ngươi tên gì?
- Bản nhân tên Tiêu Thành Khánh.
Tiêu Thành Khánh kiêu ngạo nói:
- Ngươi cần hiểu rõ, ta chính là đệ tử Tiêu gia của Tam Cực Thiên Minh, ngươi chém giết đệ tử Tam Cực Thiên Minh chúng ta, hơn nữa còn không coi ai ra gì, chẳng lẽ nghĩ rằng ôm đùi Thiên Kiếm lâu thì có thể ngang ngược càn rỡ trước mặt chúng ta?
- Ngang ngược càn rỡ?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại cười một tiếng.
- Đúng thế.
Tiêu Thành Khánh tiếp tục nói:
- Tam Cực Thiên Minh trước kia là tông môn của ngươi, ngươi nên mang lòng cảm kích, đây là một.
- Ồ? Còn hai?
- Đương nhiên!
Tiêu Thành Khánh lần nữa nói:
- Hai, lần này chúng ta đến đây cũng không phải ba vị minh chủ, ngươi cho rằng là cái gì? Tam Cực Thiên Minh xem thường ngươi, dù nói thế nào, ngươi cũng đi ra từ Tam Cực Thiên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận