Vô Thượng Thần Đế

Chương 203: Phong Linh Trận

- A...
Nhưng, đột nhiên, Tiêu Khánh Dư lại lần nữa hét lớn một tiếng, hai mắt hắn mở to, sắc mặt hắn dữ tợn, ôm đầu như đầu muốn nổ tung.
- Dư nhi...
Thấy cảnh này, Niệm Linh Căng cũng nhịn không được nữa, tay nàng nhô ra, liên tục vỗ ra một chưởng.
Đông...
Trong Thông Tiên Đỉnh, truyền đến một tiếng vang đinh tai nhức óc, thân thể Mục Vân, nhịn không được run lên, khóe miệng hắn lần nữa chảy ra một tia máu tươi.
- Hừm, ả điên!
Mục Vân nhìn Niệm Linh Căng bên ngoài Thông Tiên Đỉnh, trong lòng hắn thầm mắng.
- Mẹ hắn, nếu không phải vì ngươi là lão nương Tiêu Khánh Dư, sau khi rời khỏi đây, lão tử nhất định chơi chết ngươi.
Mục Vân thật sự tức giận, quát to.
Thật vất vả tìm được biện pháp cứu chữa Tiêu Khánh Dư, lại bị mẫu thân hắn làm trễ nải.
- Ha ha... Trời không tuyệt ta, trời không tuyệt ta!
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân cười ha ha lấy:
- Tiểu quỷ, ngươi có thể hoàn toàn trấn áp ta nhưng trước khi ngươi đánh chết bản tôn, tiểu tử này chỉ sợ cũng nhịn không được.
- Ngươi uy hiếp ta?
- Không phải uy hiếp ngươi, mà là sự thật như thế, với lại, nữ nhân bên ngoài kia, cũng không dễ chọc, nếu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ngươi có thể sẽ chôn vùi kiếp này ở trong đỉnh này.
- Xem ra, ngươi có biện pháp giải quyết?
- Không sai!
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân cười hắc hắc nói:
- Ta với ngươi đều nhường lui một bước, ngươi không đối phó ta, mà ta cũng sẽ không tiếp tục quấy nhiễu tiểu tử này, cùng lắm, ta lại đoạt xá một người khác, bắt đầu lại từ đầu.
- Được!
Mục Vân không cần nghĩ ngợi, hắn gật đầu đáp ứng!
Nhìn thấy Mục Vân gật đầu, khóe miệng Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân lộ ra một nụ cười gian xảo, vừa nhưng tản ra khí tức linh hồn của mình.
Mà Mục Vân cũng không còn dẫn đường linh hồn lực bên trong cơ thể.
Hai người, đồng thời thu tay.
Toàn bộ linh hồn lực toàn bộ chìm vào đến bên trong đầu của Tiêu Khánh Dư, Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân đột nhiên nở nụ cười quỷ quyệt:
- Tiểu quỷ, ngươi vẫn còn quá tuổi trẻ, ta biết ngươi sẽ không dừng tay, còn lưu lại ấn ký trên linh hồn ta, muốn hàng phục ta, đáng tiếc, ngươi tính toán đã sai.
Trong linh hồn Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân sinh ra một đám lửa, một luồng khói đen chầm chậm bay lên.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân thấy Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân muốn tiêu hủy ấn ký chính mình lưu lại trong bóng tối, chẳng những hắn không có tức giận, lại lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
- Nếu như ngươi cho rằng đó chính là thủ đoạn của ta, ngươi cũng quá coi thường ta!
Hả?
Nghe được lời nói như không có của Mục Vân, Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân cảm thấy một tia không ổn.
- Thiêu đốt mất ấn ký ta lưu lại? Ngươi cho rằng ấn ký kia là để phong ấn ngươi? Buồn cười, sau khi ngươi thiêu đốt ấn ký, ấn ký đó mới là thật sự phong ấn ngươi.
Lời của Mục Vân vừa rơi xuống, khí thế toàn thân, ầm vang thay đổi, sức mạnh linh hồn bộc phát, Tru Tiên Đồ rầm rầm mở ra, lực lượng linh hồn mênh mông, trực tiếp áp bức Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân.
- Bách Kim Phong Linh Trận, mở!
Quát khẽ một tiếng, mười ngón tay của Mục Vân thay đổi, cuồn cuộn tinh thần lực, ầm vang nổ tung.
Dừng tay?
Hắn đường đường là Tiên Vương, làm sao có thể thời điểm đối mặt với một con thánh thú mà dừng lại.
Trước đó, lưu lại ấn trên linh hồn ký Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân, chỉ là mồi nhử, dụ nó phát hiện để nó đốt cháy tiêu hủy.
Chỉ cần Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân vận dụng lực lượng hỏa diễm của nó, thiêu hủy ấn ký kia, ấn ký kia mới xem như chân chính bị kích phát.
- Bách Kim Phong Linh Trận!
Trận pháp này chính là kiếp trước Mục Vân sáng tạo ra để chuyên môn bắt giữ linh thú, lúc này, kết hợp với Tru Tiên Đồ hoàn toàn bộc phát ra sức mạnh vì muốn Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân cam tâm tình nguyện thuần phục.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, giờ phút này Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân mới biết được lời của Mục Vân nói là thật.
Linh hồn của nó đang từng giờ từng phút tan biến, như bị ngọn lửa thiêu đốt, dần dần tán loạn.
- Muốn chơi với ta? Ngươi xứng sao?
Mục Vân hạ thủ không lưu tình chút nào.
- Chậm đã, chậm đã!
Đột nhiên, Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân mở miệng:
- Xin ngươi tha cho ta, bỏ qua ta, ta...
- Ta bỏ qua ngươi, sau đó gieo xuống cấm chế ở trên thân thể ngươi, để học trò của ta điều khiển ngươi, đợi đến khi học trò của ta trưởng thành đến mức nhất định, nói không chừng ngươi còn có một chút hi vọng sống, người học trò ta có thể giúp ngươi sống lại, sau đó ngươi có thể lần nữa tung hoành thế gian, dù sao cũng tốt hơn so với hiện tại chết đúng không?
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân còn chưa mở miệng, Mục Vân lại dẫn đầu nói.
- Làm sao ngươi biết?
- Ta đương nhiên biết!
Mục Vân bĩu môi, nói:
- Không có vấn đề, ta có thể đồn ý với ngươi, mà Bách Kim Phong Linh Trận này, ta sẽ dạy cho học trò ta, đến khi đó, ngươi có chút phản kháng, dù là hắn sắp hồn phi phách tán, cũng sẽ trong nháy mắt chém giết ngươi, để linh hồn ngươi hoàn toàn tiêu tán giữa trời đất, điểm này nếu ngươi nghi ngờ, có thể thử?
- Không nghi ngờ, không nghi ngờ!
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân không ngừng lắc đầu.
Nhân loại trước mắt này thật đáng sợ, nhìn qua rõ ràng chỉ là chưa đến hai mươi tuổi, thế nhưng lại còn nhiều thủ đoạn hơn so với lão hồ ly như nó.
- Vậy được, vậy bây giờ ngươi thành thật một chút, chạy trở về nơi ngươi ẩn nấp, ta muốn trò chuyện với đồ đệ của ta.
- Được được, ta đi ngay, ta đi ngay!
Lời của Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân vừa rơi xuống, lập tức biến mất, không còn thấy bóng dáng nó nữa.
- Tiêu Khánh Dư, mở ra đi!
Mục Vân mở hai mắt ra, đi đến trước mặt Tiêu Khánh Dư, vỗ gương mặt hắn.
- Mục... Mục đạo sư!
Tiêu Khánh Dư chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn Mục Vân, vốn hai mắt ngây thơ, hiện lên một tia sáng.
- Không còn ngốc?
- Ngốc?
Tiêu Khánh Dư cười hắc hắc nói:
- Mục đạo sư, kỳ thật ta trước đó cũng không ngốc, chỉ là... Miệng theo không kịp mạch suy nghĩ trong đầu ta.
- Được, đừng nói nhảm, nếu ngươi không đi ra, nương ngươi sẽ đánh sụp Tụ Tiên các.
- Nương?
- Ừm, hiện tại trước không giải thích với ngươi, đạo sư nói cho ngươi một đạo trận pháp, ngươi chỉ cần ghi nhớ, cố gắng khống chế trận pháp này là có thể, trận pháp này có thể khống chế con Tiểu Kỳ Lân trong thân thể ngươi.
- Kỳ Lân?
- Đúng, còn cái gì không rõ, từ từ trò chuyện với nó, nếu như không nghe lời, trực tiếp đốt nó, hương vị thịt Kỳ Lân nướng cũng rất ngon!
- A? Vâng!
Trong lúc nhất thời, Tiêu Khánh Dư không hiểu lời của Mục Vân nói.
- Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện, đi ra ngoài trước giải thích rõ ràng với phụ mẫu ngươi, nếu không, ta sợ Tụ Tiên các này thật sự sẽ bị Tiêu gia hủy mất.
- Vâng!
Tiêu Khánh Dư ngại ngùng cười một tiếng, đứng dậy.
- Mục đạo sư...
- Ừm!
- Cám ơn ngươi!
Mục Vân xoay người, nhìn hai mắt sạch sẽ mà trong suốt của Tiêu Khánh Dư, mỉm cười, trong lòng hắn rất thỏa mãn.
Tuổi trẻ... Thật tốt!
Mục Vân bước ra Thông Tiên Đỉnh, hoàn toàn bị trận thế trước mắt dọa cho kinh ngạc đến ngây người.
Toàn bộ bên ngoài Thông Tiên Đỉnh, lít nha lít nhít tất cả đều là bóng người, thậm chí phóng ánh mắt nhìn, bên ngoài Tụ Tiên các chính là một biển người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận