Vô Thượng Thần Đế

Chương 2032: Quy Nguyên Môn

Quy Thiên Vũ cùng Mục Vân quấn quýt lấy nhau.
Thế nhưng, trong chớp nhoáng, Quy Thiên Vũ lại trợn tròn mắt.
Hắn vốn cho rằng, Mục Vân vẻn vẹn chỉ là linh hồn lực cổ quái.
Nhưng bây giờ giao thủ một cái, hắn mới phát hiện, lực lượng trong cơ thể Mục Vân cũng rất cổ quái.
Tiên khí, tựa hồ liên tục không ngừng, mà nội tình thâm hậu.
So sánh với hắn, Mục Vân công kích, chỉ không cách nào trong nháy mắt hiện ra lượng lớn Tiên khí.
Nếu nói, Tiên khí ba động trong cơ thể hắn như là giang hà rộng ngàn mét, sôi trào mãnh liệt, nhưng có khả năng chiều dài chỉ có vài trăm mét.
Tiên khí ba động trong cơ thể Mục Vân tựa như dòng sông trăm mét, thế nhưng chiều dài lại có thể kéo tới khủng bố vô cùng vô tận.
Gia hỏa này, hoàn toàn là một quái thai.
Quy Thiên Vũ hiện tại cũng không dám khinh thị.
Nhưng cho dù không coi nhẹ, thế nhưng vẫn y không cách nào ngăn chặn Mục Vân.
Ngược lại, Mục Vân dựa vào kiếm giới hình thành mãnh liệt khống chế đối với hắn.
Gia hỏa này, thực sự khó chơi.
Quy Thiên Vũ hiện tại đã bắt đầu sinh thoái ý.
- Chậm đã!
Đột nhiên, Quy Thiên Vũ lui lại, nhìn Mục Vân nói:
- Ta thừa nhận, thực lực của ngươi được ta công nhận, hai người chúng ta, ai cũng không có khả năng giết được ai, đã như vậy, không bằng dừng tay.
Dừng tay?
Nghe đến lời này, Mục Vân lại cười.
- Ta cũng muốn nói, chậm đã.
Mục Vân chậm rãi mở lời:
- Ngươi khẳng định muốn dừng tay? Thế nhưng ta không xác định.
- Ngươi giết không được ta, thế nhưng ta còn không có thi triển thực lực chân thật của mình đâu.
- Ngươi...
- Vừa rồi, chỉ đang làm nóng người, hiện tại, mới là thủ đoạn thật sự.
Mục Vân quát khẽ một tiếng, một nửa thân kiếm U Ngữ Kiếm trong tay tràn ra thành một thanh trường kiếm.
- Phần Nguyệt Kiếm Sát!
Vung ra một kiếm, U Ngữ Kiếm trong tay Mục Vân tách ra ánh sáng ngàn trượng.
Một kiếm này cực nóng, giống như ánh sáng của trăng lạnh, lại ẩn chứa khí tức cực nóng.
Phanh...
Một kiếm rơi xuống, đánh tới Quy Thiên Vũ.
Tiếng bành bành truyền ra, toàn thân cao thấp Quy Thiên Vũ không có chỗ nào mà không bị đánh trúng.
Thấy cảnh này, chúng đệ tử trợn tròn mắt.
Quy Thiên Vũ, tựa hồ không được.
- Hóa Nhật Lạc Kiếm Vũ!
Mà trong lúc nhất thời, Mục Vân cũng đã giết ra kiếm thứ hai.
Mưa kiếm đầy trời được kiếm giới khống chế, lưu loát rơi xuống.
Ngược lại là Quy Thiên Vũ, toàn thân bị kiếm giới cầm cố, không nhúc nhích được.
Phốc phốc phốc...
Quần áo vỡ tan, máu tươi chảy xuôi, thân thể Quy Thiên Vũ xuất hiện từng huyết động.
- Ngươi chết chắc, xú tiểu tử, ngươi chờ đó!
Quy Thiên Vũ biết, tiểu tử này là một con voi đang co vòi giả vờ làm heo.
Hiện tại mới là thực lực chân chính của hắn.
Quy Thiên Vũ thầm hận mình ngu xuẩn.
- Đi không nổi.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân lại nói:
- Kẻ muốn giết ta, ta làm sao có thể bỏ qua?
Vừa dứt lời, không nhận xuất hiện.
Tiếng xé gió vô hình truyền ra.
Mục Vân hiện tại giết ra, khí tức toàn thân cao thấp vô cùng nồng đậm.
Phốc phốc phốc!
Lần này, tiếng lợi khí vạch phá thân thể để Quy Thiên Vũ triệt để chết không có chỗ chôn.
Quy Thiên Vũ hiện tại trợn trừng hai mắt, khí tức toàn thân dần dần sa sút, sau đó biến mất không thấy gì nữa...
Hắn đến chết đều đang tức giận.
Tức giận mình chủ quan.
Càng là tức giận, Mục Vân... Đến cùng như thế nào làm được?
Chẳng lẽ dùng biện pháp gì hắn không biết che giấu tu vi?
Chỉ tiếc, hắn căn bản không có thời gian phỏng đoán.
Mục Vân nhìn thi thể Quy Thiên Vũ, cảm giác được con số trên vòng tay của mình thay đổi.
Một trăm ba mươi hai!
Xem ra, Quy Thiên Vũ giết không ít người.
Mà giờ khắc này, thân ảnh khẽ chuyển, nhìn đệ tử còn thừa khác.
Bị Mục Vân nhìn sáng, những đệ tử kia lại bắt đầu oán giận.
- Ta nhìn các ngươi, tựa hồ cũng rất muốn giết chết ta, đã như vậy...
Bàn tay vung lên, ba trăm huyết vệ xung phong ra ngoài.
Ba trăm huyết vệ hiện tại có thực lực cao nhất chính là Lạc Thiên Hành, chỉ là nhị phẩm Chân Tiên, mà một ít huyết vệ khác lại đều thực lực Huyền Tiên đỉnh tiêm.
Bất quá, trước mắt là đám người không đến ba mươi, ba trăm đánh không đến ba mươi, thắng bại, rất dễ dàng nhìn ra.
Xử lý hơn ba mươi người, điểm tích lũy của Mục Vân lên tới một trăm sáu mươi bốn.
Nhìn thấy số điểm tích lũy, Mục Vân cũng không có cảm giác gì.
Hắn biết, hiện tại bất quá là khởi đầu cho hành trình thánh mộ lần này mà thôi.
Đến giai đoạn sau cùng, chỉ sợ điểm tích lũy cao nhất sẽ đi con số khủng bố hơn vạn.
Một trăm người đứng đầu, thấp nhất, cũng đến mấy trăm điểm tích lũy.
Trong lúc này, ai đến cùng có thể ổn định Chí Tôn, Mục Vân không biết.
Nhưng hắn không có suy nghĩ qua mình sẽ cướp đoạt hạng nhất, có thể thu hoạch được trước một trăm, cam đoan mình tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn đã đầy đủ.
Có đôi khi, quá làm náo động, cũng không phải rất tốt.
Mục Vân hiện tại nhìn thi thể đầy đất, thu hồi ba trăm huyết vệ, dậm chân rời đi.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, bên trong toàn bộ thánh mộ, khắp nơi đều tràn ngập chém giết.
Toàn bộ thánh mộ đến cùng ở vào chỗ nào, không người biết được.
Nhưng hiện tại đông đảo võ giả cũng căn bản sẽ không quản thánh mộ đến cùng ở nơi nào.
Bọn hắn chỉ biết, chuyện duy nhất tại nơi này, chính là giết.
Không ngừng giết người, không ngừng giết người.
Chỉ có giết người, kiếm điểm tích lũy mới có thể sinh tồn tiếp.
Mà Mục Vân tiến lên trên một mảnh đại địa, trên đường đi gặp rất nhiều cảnh giới khí tức đến ngũ phẩm Chân Tiên, hắn che giấu hồn lực của mình, tránh thoát.
Ngũ phẩm Chân Tiên, dùng cảnh giới nhất phẩm Chân Tiên hiện tại của hắn, không cần thiết đi trêu chọc.
Mà chém giết đối thủ cảnh giới nhất phẩm Chân Tiên và chém giết đối thủ cảnh giới ngũ phẩm Chân Tiên thu hoạch điểm tích lũy giống nhau, hắn không cần thiết đi trêu chọc những người kia.
Nhưng, gặp được một ít đệ tử nhất phẩm Chân Tiên, nhị phẩm Chân Tiên, hắn cũng sẽ không đi chủ động trêu chọc, thế nhưng, người ta nhìn thấy hắn, trong mắt chỉ có điểm tích lũy, không có cái khác.
Ven đường đi tới, hắn cũng giết không ít đệ tử.
Nhưng cứ đi tìm chẳng có mục đích thế này, hắn thật không biết, đến cùng lúc nào mới đến được mục tiêu.
Trong lúc Mục Vân như con ruồi không đầu, tán loạn khắp nơi, cảnh tượng phía trước phát sinh cải biến.
Lúc đầu, hắn hành tẩu phía trên đại địa hoàn toàn hoang lương, chỉ có một ít cỏ dại cùng lùm cây.
Thế nhưng phía trước, hình dạng mặt đất phát sinh cải biến, xuất hiện một ít sơn phong cao lớn trăm mét đến ngàn mét.
Mà phía trên sơn phong, rừng cây dày đặc, nhìn qua, tầng tầng lớp lớp, xanh um tươi tốt.
Khó được nhìn thấy một ít cảnh trí không giống, tâm tình Mục Vân hiện tại cũng trở nên thư sướng một ít.
Chậm rãi thu liễm khí tức, Mục Vân dậm chân tiến vào giữa núi rừng.
Khí tức tươi mát tràn ngập giữa núi rừng, để người cảm giác có tinh thần không ít.
Chỉ là, trong nháy mắt Mục Vân bước vào sơn lâm, mấy thân ảnh lại ở phương xa, ẩn nấp thân hình, vững vàng nhìn chằm chằm hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận