Vô Thượng Thần Đế

Chương 2037: Nguyện Ý Lĩnh Tội

Chỉ là hiện tại, Hoắc Nhiên lại lề mà lề mề, một tay một con, xé rách những Ngân Thiên Hỏa Chuẩn, căn bản không vội không chậm.
Ngược lại Kiều Sam, giờ khắc này đã là vọt tới.
Nhưng lỗ hổng phòng ngự bị mở ra một bên, những Ngân Thiên Hỏa Chuẩn căn bản không để ý tới hai người, ngược lại lao thẳng tới Mục Vân.
Thấy cảnh này, Mục Vân chửi nhỏ một tiếng.
Hoắc Nhiên hiển nhiên cố ý hành động.
Bởi vì cái gì?
Hoắc Tuấn.
Mục Vân đột nhiên nghĩ đến, thời điểm hắn thí luyện tại Kiếm Thần Phủ đã chém giết một người, chính là Hoắc Tuấn của Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Lúc ấy Hoắc Tuấn nói cho hắn, đại ca của hắn tên Hoắc Nhiên, chính là một trong Thất Vũ Sinh.
Giờ khắc này, Mục Vân chỗ nào không rõ.
Dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Mục Vân hừ một tiếng, ra tay giết ra.
Lực lượng mênh mông, một đạo tiếp lấy một đạo khuếch tán ra.
Thế nhưng, số lượng Ngân Thiên Hỏa Chuẩn quả thực rất nhiều, mà lại một con tiếp lấy một con, hoàn toàn đi tới phía hắn.
- Đáng chết!
Kiếm Nhất Minh hiện tại không thể không từ bỏ công kích Ngân Hoàng Thiên Chuẩn.
Nếu không, chỉ sợ Mục Vân sẽ bị đám Ngân Thiên Hỏa Chuẩn đầy trời công kích đến chết.
Chiêm chiếp...
Nhưng ngay hiện tại, Ngân Hoàng Thiên Chuẩn há miệng, ùng ục ùng ục tiếng vang lên, một đạo ánh sáng nổ bắn ra.
- Ngân Hoàng Thiên Chuẩn!
Thấy cảnh này, Kiếm Nhất Minh triệt để sửng sốt.
Trong miệng Ngân Hoàng Thiên Chuẩn kia thế mà lại phun ra một Ngân Hoàng Thiên Chuẩn hình thể nhỏ hơn gấp mấy trăm lần.
Ngân Hoàng Thiên Chuẩn cỡ nhỏ bị phun ra, khẽ kêu một tiếng, lao thẳng tới công kích.
- Cẩn thận!
Thấy cảnh này, Kiếm Nhất Minh quát khẽ.
Nghe tiếng quát, Mục Vân xoay người một cái.
Một cái miệng đã nuốt hết hắn.
Chiêm chiếp...
Ngay sau đó, Ngân Hoàng Thiên Chuẩn to lớn phát ra một tiếng kêu thắng lợi, nháy mắt thu Ngân Hoàng Thiên Chuẩn cỡ nhỏ vào trong miệng, sau đó mở rộng hai cánh, bay đi.
Tốc độ bảy người chỗ nào so được với nó.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Vân bị bắt đi.
Kiếm Nhất Minh gào thét:
- Hoắc Nhiên, ngươi đang làm gì?
Nhìn Hoắc Nhiên, Kiếm Nhất Minh tức giận không thôi.
- Ta cũng không muốn.
Hoắc Nhiên không có vấn đề nói:
- Chỉ là thực lực của ta có hạn, những Ngân Thiên Hỏa Chuẩn kia đánh tới, ta nhất thời chủ quan, mới khiến cho bọn nó chui chỗ trống, làm sao biết, những tên kia bắt được Mục Vân liền đi.
- Mục Vân là mồi nhử, lộ ra khí tức thiên hỏa, Ngân Hoàng Thiên Chuẩn khẳng định sẽ nhằm về phía hắn.
- Chúng ta chế định tốt kế hoạch, ngươi nhất thời chủ quan thì có thể giải vây trách nhiệm của mình?
- Ta biết, Hoắc Tuấn bị Mục Vân chém giết, thế nhưng ngươi phải hiểu được, kia là do chính Hoắc Tuấn không biết sống chết.
Kiếm Nhất Minh cơ hồ nổi gân xanh gầm thét.
Thấy cảnh này, Hứa Lâm khuyên giải.
- Kiếm Nhất Minh, đừng tức giận, Hoắc Nhiên mặc dù có ý trừng phạt Mục Vân, nhưng cũng có thể hiểu...
- Ngươi biết cái gì?
Nhìn thấy Hứa Lâm, Kiếm Nhất Minh quát:
- Hắn làm như thế, ta cũng không giữ được hắn.
Vừa nghe lời này, mấy người đều nghi hoặc không thôi.
Không gánh nổi, có ý tứ gì?
- Kiếm Nhất Minh, đừng tưởng rằng phụ thân ngươi chính là tam Ngục Vương, chúng ta nhất định sẽ phục tùng ngươi, cho tới nay, Thất Vũ Sinh, cũng không phải ngươi nói mà tính, đại gia là hợp tác.
Hoắc Nhiên cũng tức giận hừ nói:
- Mục Vân giết đệ đệ ta, ta làm ca ca, thờ ơ?
- Ngươi hồ đồ.
Kiếm Nhất Minh quát:
- Nếu đệ đệ ngươi va chạm tông chủ, tông chủ giết hắn, ngươi có thể có lời oán giận?
Nghe đến lời này, Hoắc Nhiên rụt cổ một cái.
Nếu như vậy, hắn tự nhiên không có lời oán giận, thế nhưng Mục Vân là cái thứ gì?
Hoắc Nhiên nói:
- Mục Vân bất quá là người Thiên Kiếm lâu, cũng không phải người Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta, lại nói, ta chỉ là trừng phạt hắn một chút, gia hỏa này dễ dàng như vậy liền chết, chết thì chết thôi.
- Ồ? Thật sao?
Chỉ là, Hoắc Nhiên vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, lần lượt từng thân ảnh lao vùn vụt tới.
Một người cầm đầu, váy dài màu xanh biếc, dáng người thướt tha mềm mại, mái tóc co lại, nhiều hơn mấy phần đoan trang.
Chính là Bích Thanh Ngọc.
- Bích tiểu thư!
- Bích tiểu thư!
Nhìn thấy Bích Thanh Ngọc đến, bảy người đều chắp tay chào hỏi.
Bích Thanh Ngọc tham gia lần thí luyện này, đã từ bỏ tông chủ chức vụ.
Hiện tại, tông chủ Bích Lạc hoàng tuyền tông chính là đại Ngục Vương của bọn hắn - Bích Trung Thiên.
Nhưng mặc dù như thế, bảy người cũng biết, bọn hắn so với Bích Thanh Ngọc, bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông, chỉ có thể coi là nhân vật tầng dưới chót.
Bích Thanh Ngọc dù không phải Ngục Vương, hiện tại cũng từ bỏ chức trách tông chủ bên ngoài.
Thế nhưng bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông, nàng không chỉ nắm giữ thân phận con gái đại Ngục Vương, lên tới đại Ngục Vương, xuống đến thập bát Ngục Vương, có thể nói, mỗi một vị Ngục Vương đối xử với nàng đều nho nhã lễ độ.
Địa vị của nàng bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông, tuyệt đối độc nhất vô nhị.
- Bích tiểu thư!
Hoắc Nhiên chắp tay nói:
- Ta chỉ nhất thời chủ quan, mới khiến cho Mục Vân bị tập kích, bị bắt, không rõ sống chết.
- Nhưng Mục Vân này cũng không phải người Bích Lạc hoàng tuyền tông ta, nếu bởi vì việc này để ta bôi đen thanh danh đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông, Hoắc Nhiên ta nguyện ý lĩnh tội.
- Ồ? Ngươi nguyện ý lĩnh tội?
Bích Thanh Ngọc bước ra, nhìn nơi núi rừng sâu xa, nói:
- Vậy rất tốt.
- Mời Bích tiểu thư giáng tội.
- Không có vấn đề.
Két...
Thân ảnh Bích Thanh Ngọc đột nhiên lóe lên, một tay vung ra.
Đưa tay ra bóp cổ Hoắc Nhiên, nhấc cả người hắn lên.
- Giáng tội?
Bích Thanh Ngọc chậm rãi nói:
- Đây chính là tội ta giáng cho ngươi.
Răng rắc một tiếng vang lên, Hoắc Nhiên một câu còn chưa kịp nói, tắt thở.
Đến chết hắn cũng không nghĩ ra, Bích Thanh Ngọc bởi vì Mục Vân mà giết chết hắn.
Mà thấy cảnh này, mấy người còn lại triệt để trợn tròn mắt.
Hoắc Nhiên dù nói thế nào cũng là một trong Thất Vũ Sinh.
Bên trong thập tam, thập tứ, thập ngũ tam đại Ngục Vương quản hạt, Thất Vũ Sinh đại biểu là thiên tài đứng đầu.
Bích Thanh Ngọc, không nói hai lời, giết.
Chỉ có Kiếm Nhất Minh cười khổ khi thấy cảnh này.
Hắn đã liên tục nhắc nhở Hoắc Nhiên.
Chính Hoắc Tuấn muốn chết, hắn, không thể xúc động.
Thế nhưng Hoắc Nhiên hiển nhiên xem lời hắn nói như gió thoảng bên tai.
Bích Lạc hoàng tuyền tông không e ngại Thiên Kiếm lâu, thế nhưng hắn cần hiểu rõ, Mục Vân, thật không phải hắn có thể đắc tội.
- Các ngươi còn nhìn làm gì?
Ngay hiện tại, Bích Thanh Ngọc lạnh lùng nói:
- Hiện tại, đi tìm, tìm không thấy tung tích của hắn, Thất Vũ Sinh các ngươi chôn cùng ở chỗ này, làm bạn với Dị Nguyên Lân Hỏa đi.
Vừa nghe lời này, sáu người còn thừa trợn mắt hốc mồm.
Mục Vân biến mất không thấy gì nữa, để bọn hắn chôn cùng?
Đây là cái đạo lí gì?
Chỉ có Kiếm Nhất Minh hiểu rõ.
- Đi!
Không nói hai lời, Kiếm Nhất Minh mang theo đám người tiến lên phía trước.
Giữa núi rừng rất hung hiểm, mà vị trí của bọn hắn hiện tại đã đi vào càng sâu.
Nếu còn lỗ mãng xông vào, kết quả...
Rất dễ dàng dự liệu được.
Thế nhưng Bích Thanh Ngọc hiện tại tựa hồ căn bản không quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận