Vô Thượng Thần Đế

Chương 2039: Ngươi Mắng Nhất Thoải Mái

- Ngươi là ai?
Một thân ảnh thân mang áo bào tím, nhìn Mục Vân, quát.
Nghe được một tiếng quát khẽ, Mục Vân khẩn trương.
Chỉ là nhìn thấy tràng cảnh sau chỗ rẽ, Mục Vân yên lòng.
Quẹo qua góc cua là một mảnh đại địa dài rộng đều ước chừng trăm trượng.
Bên trên mặt đất chất đống từng hòn đá loạn thất bát tao, mà những hòn đá kia rất có quy tắc, vuông vức, xếp cùng một chỗ, lớn nhỏ đều có.
Trừ những hòn đá, bên trên đại địa đều là sàn nhà vuông vức.
Mà giờ khắc này, trên toàn bộ quảng trường có đại khái hơn mười người đang đứng.
Những người kia thân mang phục sức đều có khác biệt, nhìn đứng đội, tựa hồ chia làm bốn phe cánh.
Tử bào nam tử mở miệng là một phe cánh.
Ba phe cánh khác, một phương bên trái là một tên nam tử thân mang một bộ trường bào dài roojng, nhìn qua nho nhã chân thành dẫn đầu.
Mà bên phải, cầm đầu lại là một nữ tử.
Sau đó là một vị nam tử đầu đầy tóc đỏ.
Người vừa rồi hỏi thăm hắn thì đứng ở phía trước nhất, dẫn mấy người.
- Ta là ai?
Mục Vân không vội không hoảng hốt nói:
- Các ngươi là ai?
Nhìn đám người, tay Mục Vân cầm U Ngữ Kiếm, bình tĩnh hỏi.
Bọn gia hỏa này đều đứng trên phương vị của riêng phần mình, nhìn qua, rất kỳ quái.
Nam tử thân mang trường bào nói:
- Ta chính là đệ tử Ngũ Hành thần giáo, thuộc hạ Sinh Tử tông Đông Kiếm vực, tên Hạ Sâm.
Mà nữ tử kia một thân váy dài, dáng người ung dung, nhìn có phần mập mạp, ngữ khí ỏn ẻn ỏn ẻn nói:
- Tiểu nữ tử chính là Thánh Như Ý Thánh Nho thế gia.
- Ta là Huyết Vân cốc Huyết Vãng Sinh!
Tử bào nam tử muộn thanh muộn khí nói.
Nam tử mái tóc màu đỏ cuối cùng nói:
- Tại hạ là thiếu chủ Xích Lôi điện, Xích Cực Phong.
Nghe được mấy người từng người tự giới thiệu, Mục Vân đột nhiên phát hiện, bọn gia hỏa này đều đến từ Đông Kiếm vực, mà lại đều ở nơi này, tựa hồ cùng nhau thăm dò nơi đây.
Thiếu chủ Xích Lôi điện, Xích Cực Phong?
Mục Vân nhìn nam tử tóc đỏ nhiều thêm một chút.
Nhìn bốn đội nhân mã đứng chỗ cổ quái, mà tư thái cũng rất cổ quái.
Mà bốn người đối mặt mình, nhìn rất khẩn trương, tựa hồ lo lắng mình làm ra chuyện khác người gì.
Nhưng nhân số bọn hắn đông đảo, lo lắng mình làm gì?
Mục Vân đánh giá mấy người, muốn bước vào đến quảng trường.
- Đừng nhúc nhích.
Đột nhiên, Ngũ Hành thần giáo Hạ Sâm quát to một tiếng.
Bước chân Mục Vân vừa mở ra, ngừng lại.
- Ừm?
Thấy cảnh này, Thánh Nho thế gia Thánh Như Ý mở lời:
- Vị thiếu hiệp kia, ngươi có chỗ không biết, quảng trường này chất đầy mấy hòn đá lộn xộn, trên thực tế, chính là một tòa trận pháp, chúng ta, đều bị vây ở bên trong trận pháp này.
Khóe miệng Thánh Như Ý lộ ra một vòng cười khổ.
Quả nhiên có vấn đề.
Khóe miệng Mục Vân lộ ra ý cười.
Mấy tên này, nhìn rất kỳ quái, dưới tình huống bình thường, bọn hắn nhìn thấy mình, làm sao có thể khách khí.
Nghe được lời Thánh Như Ý, Mục Vân vẫn y như bước ra một bước.
- Chớ vào!
- Ngươi làm gì? Muốn bị vây ở chỗ này giống như chúng ta?
- Đáng chết!
Nhìn thấy Mục Vân lờ đi bọn hắn, vẫn bước vào trong trận pháp, mấy người chửi rủa.
Khanh...
Một tiếng leng keng vang lên, dưới chân Mục Vân truyền đến từng tiếng leng keng như kim loại giao nhau.
Mà bốn phía thân thể của hắn xuất hiện một đạo bình chướng, bao phủ cả người hắn trong đó.
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người nhất thời trắng bệch.
Xong đời rồi.
Bọn hắn còn trông cậy vào Mục Vân tiến đến có thể trợ giúp bọn hắn rời khỏi hiểm cảnh, nhưng bây giờ, Mục Vân thế mà tưh mình bước vào bên trong trận pháp, quả thực tự tìm đường chết.
Nhìn người nọ, mấy người cũng không tiếp tục khách khí.
Xích Lôi điện Xích Cực Phong quát:
- Ngươi đúng là ngu xuẩn, thứ không có đầu óc, để ngươi đừng xông vào, ngươi hết lần này tới lần khác muốn tự tìm đường chết, tốt rồi, chúng ta đợi nửa ngày, chờ đến một tên ngu xuẩn.
Nghe đến lời này, những người khác cũng là mặt đầy oán hận, nhìn Mục Vân.
Huyết Vân cốc Huyết Vãng Sinh cũng mở lời:
- Ngươi cái tên này, không phải trong đầu toàn đậu hủ đó chứ? Ai... Thôi thôi, ta nhìn hắn cũng bất quá là nhất phẩm Chân Tiên, có thể trợ giúp cho chúng ta cái gì? Bồi tiếp cùng chết thôi.
Mục Vân đứng trong trận pháp, còn chưa mở miệng, mấy người lao nhao, đã bắt đầu phàn nàn bẩn thỉu.
- Hỗn đản, lão tử nếu có thể động đậy, người thứ nhất trước hết giết là ngươi! Ngu xuẩn.
Hạ Sâm nổi trận lôi đình, hận không thể nhào về phía Mục Vân.
Mà Mục Vân đứng bên trên hòn đá, bàn tay chạm đến bình chướng xung quanh thân thể, không nói một lời.
Mấy người mắng Mục Vân, tựa hồ như thế này mới có thể thả ra ác khí trong lòng.
- Mắng xong rồi?
Đột nhiên, không khí yên tĩnh, Mục Vân mở lời.
- Không có!
Xích Cực khẽ nói:
- Chỉ là ngươi ta đều vây ở chỗ này, thời gian mắng ngươi còn có rất nhiều.
- Nha...
Mục Vân gật đầu nói:
- Đã như vậy, vậy đến ta nói hai câu.
- Ừm?
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, mấy người giật mình.
- Ngươi là Xích Lôi điện Xích Cực Phong?
Mục Vân nhìn Xích Cực Phong nói:
- Vừa hay, tựa hồ ngươi mắng thoải mái nhất, cho nên, trước hết hạ thủ từ ngươi.
Mục Vân nói, U Ngữ Kiếm xuất hiện trong tay phải.
Mà cùng lúc đó, trong tay trái hắn hội tụ Tiên khí phức tạp, ngưng kết thành từng đạo trận phù.
- Tiên trận sư.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời kinh hô.
Gia hỏa này thế mà là một vị tiên trận sư.
Khó trách hắn vừa mới đi xuống, không lo lắng chút nào mình bị trận pháp vây khốn.
Mục Vân nhấc kiếm, nhìn Xích Cực Phong nói:
- Giết gà dọa khỉ, các ngươi mắng ta, ta cũng không phải người hiếu sát, cho nên, Xích Cực Phong, ngươi mắng hungnhất, vậy cứ bắt đầu từ ngươi đi.
Vừa dứt lời, Mục Vân bước một bước tới gần Xích Cực Phong, mà giờ khắc này, tiên trận phù trong tay hắn tựa hồ hình thành một con đường, vì hắn mở đường.
Vừa nói xong, thân ảnh của hắn đi từng bước tới gần Xích Cực Phong.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
- Làm gì? Tự nhiên là giết ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, một kiếm đâm ra.
Phù một tiếng, máu tươi chảy xuôi, Xích Cực Phong bị bình chướng trói buộc, muốn hoàn thủ, thế nhưng căn bản ra không có cách động đậy, ngược lại Mục Vân, có thể từ bên ngoài công kích đến hắn.
Máu tươi chảy thành dòng ở phần bụng, Xích Cực Phong nhìn Mục Vân, hung ác nói:
- Ngươi dám giết ta? Ta là con trai điện chủ Xích Lôi điện, ngươi giết ta...
- Lại như thế nào?
Mục Vân vừa dứt lời, một kiếm ra cắt cổ Xích Cực Phong.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, đều không dám nói nữa chữ.
Mục Vân thu hồi U Ngữ Kiếm, nhìn mấy người, nói:
- Không muốn chết, hiện tại ngoan ngoãn ngậm miệng đi.
Vừa dứt lời, Mục Vân tiếp tục đi trên quảng trường, đi theo một đường cong quỷ dị, bước từng bước một đi đến chỗ sâu.
Nơi đó có một cửa đá, cửa đá rộng mở, tựa hồ là một thông đạo, bên trong đến cùng là cái gì, bọn hắn cũng không biết.
Nhìn thấy Mục Vân bình yên rời đi, mọi người nhất thời trợn tròn mắt.
- Gia hỏa này...
Thánh Như Ý lúc này mới thở ra một hơi.
- Người này là ai? Chẳng lẽ là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận