Vô Thượng Thần Đế

Chương 2040: Khô Bì Nam Tử

Hạ Sâm lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
- Dù sao cũng không phải loại lương thiện.
Huyết Vãng Sinh nhìn thi thể Xích Cực Phong trên mặt đất, nói:
- Tiểu tử này hạ thủ tàn nhẫn, mà tinh thông trận pháp, có thể xưng cấp bậc tông sư, cho dù không phải đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cũng ít nhất là đệ tử Huyền Sát môn, Tứ Tượng hiên, Cửu Tiên các, mà địa vị thân phận khẳng định không thấp.
Ba người lần này chỉ cảm thấy trở về từ cõi chết, âm thầm may mắn, còn tốt, vừa rồi mắng không phải quá hung ác, nếu không hiện tại nằm trên mặt đất chính là bọn hắn.
Chỉ là mấy người cũng buồn bực.
Bên trong thánh mộ, tất cả mọi người đều vì điểm tích lũy mà đến, tên kia hoàn toàn có thể làm thịt bọn hắn kiếm điểm tích lũy, thế nào chỉ giết Xích Cực Phong một người?
Tại nơi này, vì điểm tích lũy, giết người không cần lý do.
Đại phát thiện tâm?
Nhìn tên kia cũng không giống như loại người này.
Mà lúc này, Mục Vân thông qua cửa đá, đi vào bên trong thông đạo.
Hắn tự nhiên biết trảm thảo trừ căn mới là tốt nhất.
Bất quá hắn cũng chỉ có thể chật vật tránh ra trận pháp kia thôi.
Hắn hiện tại lý giải trận pháp thuộc về hàng ngũ trận pháp tông sư, mà trận pháp nơi đây cũng là tiên trận mà trận pháp tông sư mới có thể bố trí ra.
Nhưng trận pháp này phiền phức phức tạp hơn hắn hiểu biết mấy lần. Cho nên hắn cũng có thể đi ra trận pháp.
Vừa rồi, Xích Cực Phong cách hắn gần nhất, cho nên hắn miễn cưỡng đi đến trước người Xích Cực Phong, chém giết Xích Cực Phong.
Đến mức những người khác, hắn tự nhiên muốn giết, thế nhưng có lòng không đủ lực, cũng là chuyện không có cách nào khác.
Tiến vào bên trong thạch đạo, nhìn cảnh trí hai bên, không kém bao nhiêu địa phương vừa rồi hắn đi qua, Mục Vân nghĩ mãi mà không rõ, đây rốt cuộc là người phương nào gây nên?
Đường hầm liên miên, cơ hồ chín quẹo mười tám rẽ, gia hỏa thiết trí cái đường hầm này thật sự đầu óc nghĩ mãi mà không rõ đang làm gì.
Lần nữa tiến lên khoảng ngàn mét, phía cảnh tượng trước mới đột nhiên phát sinh biến hóa.
Một tòa cung điện cự đại xuất hiện trước mắt Mục Vân.
Cung điện ước chừng cao trăm trượng.
Từ góc độ Mục Vân nhìn lại, có thể phát hiện, đỉnh cung điện tương liên đỉnh sơn động.
Khí tức cực nóng khuếch tán ra từ cung điện.
Thấy cảnh này, Mục Vân cẩn thận.
Khí tức cực nóng kia rất quen thuộc.
Khí tức của thiên hỏa.
Xung quanh thân thể Mục Vân, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ mở rộng, hình thành một vòng hộ thể bốn phía hắn.
Thiên hỏa dị thủy lúc này đều tràn ra.
Làm xong hết thảy, Mục Vân thở ra một hơi.
Nơi đây nhìn qua tràn ngập quỷ dị, hắn không thể không cẩn thận.
Mở bước chân, Mục Vân tới gần đại điện.
Phía dưới cung điện kia, vách tường vuông vức, đối diện với vị trí của Mục Vân, một cánh cửa rộng mở, bên trong đại môn một mảnh đen kịt, hoàn toàn không nhìn thấy quang cảnh.
Trong lúc tới gần đại điện, khí tức cực nóng càng thêm nồng đậm.
Hiện tại, đám người Hạ Sâm, Thánh Như Ý cho dù phá trận pháp, đi đến nơi này, dùng thực lực bọn hắn cũng căn bản không có khả năng có thể xông vào.
Loại khí tức cực nóng này, nếu hắn không phải bởi vì có thiên hỏa cùng dị thủy trong người, căn bản không có cách đến gần.
Vừa bước một bước vào đến cửa chính đại điện, nhìn bên trong cung điện đen nhánh, Mục Vân âm thầm thở ra một hơi.
- Ta ngược lại muốn nhìn đến cùng là cái gì?
Trong lòng kiên định, Mục Vân tiến lên, tiến vào bên trong đại điện.
Chỉ là đột nhiên, Mục Vân vừa mới vượt qua cánh cửa, lực hút mãnh liệt cường hoành kéo thân thể hắn vào bên trong...
Tiếng phanh phanh phanh không ngừng vang lên.
Toàn bộ thân thể Mục Vân hiện tại đụng chạm vách tường, chỉ cảm thấy giống như tiến vào Loạn Thạch Cương, quanh mình hỗn loạn không thôi.
Mục Vân cảm giác, thân thể của mình giống như bị một cỗ hấp lực mạnh mẽ, không ngừng lăn xuống chỗ sâu.
Tiếng lốp bốp vang lên, cũng may thân thể của hắn cứng cỏi, cũng không nhận trọng thương, nhưng lăn lộn một hồi, cả người chật vật, ắt không thể thiếu.
Liên tục lăn lộn, nương theo lấy phịch một tiếng trầm đục, cuối cùng dừng lại.
Mà giờ khắc này, một thân quần áo Mục Vân rách rách rưới rưới, tóc cũng rối tung, nhìn qua như một tên ăn mày.
Thấy cảnh này, Mục Vân đứng dậy, khẩn trương nhìn bốn phía.
Hắn giống như đưa thân vào bên trong một đại điện, xung quanh đại điện ảm đạm không ánh sáng, mê man.
Thế nhưng ở phía trước nhất, xác thực có một long ỷ dài ba mét, chiều rộng một mét.
Phía sau lưng Long ỷ, điêu khắc Long phượng cát tường, quấn quýt lấy nhau, sinh động như thật.
Trên lan can hai bên xuất hiện hai cái đầu rồng, hai mắt trừng to, khí thế bức người.
Mà giờ khắc này trên long ỷ, một thân ảnh lù lù bất động, vững như bàn thạch.
Thấy cảnh này, Mục Vân thở ra một hơi, nắm U Ngữ Kiếm trong tay.
- Ừm?
Đột nhiên, trong miệng thân ảnh trên long ỷ lại phát ra một tiếng kinh nghi bất định.
- Ngươi là ai?
Tiếng ùng ục giống như bột nhão bốc lên bọt, rất khó nghe.
- Ngươi là ai?
Nhìn người này, Mục Vân càng thêm cẩn thận.
Ở địa phương quỷ quái này, không có một thứ gì bình thường.
- Ta? Ha ha...
Tiếng bột nhão lần nữa vang lên, Mục Vân quả nhiên cảm giác tâm thần khó chịu.
- Ngươi thế nào tiến đến? Tiểu tử.
Thân ảnh kia vẫn cúi đầu, toàn thân khoác lên long bào, mở miệng lần nữa.
- Ta? Đi tới!
Vừa nghe lời này, nam tử ngồi ở phía trên nhìn Mục Vân, đánh giá trên dưới toàn thân Mục Vân, tựa hồ không tin.
Mục Vân cũng không nhiều lời.
- Ngươi lại có thể tiến vào nơi này, chắc hẳn cũng có một ít thủ đoạn.
Nam tử yên lặng nói:
- Bất quá ta khuyên ngươi, mặc kệ bởi vì cái gì lại tới đây, hiện tại rời đi đi.
Nghe đến lời này, lông mày Mục Vân nhíu lại.
Rời đi?
Vậy khẳng định l không có khả năng.
Đều đến nơi này, hắn tự nhiên phải tìm một phen thật tốt.
Mục Vân không ngừng đánh giá xung quanh đại điện, phát hiện cả đại điện trống trải, trừ người này, không có vật gì khác.
Mục Vân mở lời:
- Ta chính là người Nam Kiếm vực, lần này Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tiến hành thí luyện, nơi này, nghe nói tên là thánh mộ, chính là...
Nói đến chỗ này, Mục Vân hơi ngừng lại một chút, thở dài một hơi, lần nữa nói:
- Nghe nói chính là nơi Kiếm Thánh Lục Thanh Phong táng thân, lần này Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn...
- Ha ha...
Nhưng Mục Vân còn chưa nói hết lời, nam tử kia lại cười lên ha hả.
Tiếng khàn khàn lộ ra trống rỗng vô tận.
- Nơi táng thân của Lục Thanh Phong?
- Ha ha...
Nam tử cười rất xốc nổi, giống như nghe được chuyện cười rất lớn.
- Những tên ngu xuẩn bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, bọn hắn tự cho rằng đã giết Diệt Thiên Viêm, Mục Vân bỏ mình, Diệt Thiên kiếm tông liền ngã đài?
- Những tên phong chủ ba mươi ba phong kia, mỗi một người đều minh ngoan bất linh, Kiếm Nam Thiên càng ngu không ai bằng.
- Lục Thanh Phong là ai? Đồ đệ của một đời Kiếm Tiên Diệt Thiên Viêm, người xưng Thanh Sơn Kiếm Thánh, cho dù sư tôn hắn chết rồi, sư đệ hắn chết rồi, hắn, làm sao có thể chết.
Hiện tại, nếu những người khác ở nơi này, tất nhiên không biết nam tử đang nói cái gì, thế nhưng Mục Vân hiểu rõ tin tức kiếp trước kiếp này nghe vậy, nội tâm nhất thời mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận