Vô Thượng Thần Đế

Chương 2041: Lục Thanh Phong Không Chết?

- Ngươi nói Lục Thanh Phong không chết?
- Hắn chết rồi, ta làm sao có thể còn ở nơi này.
Tiếng nam tử mang theo lời oán độc.
- Ngươi là ai?
Mục Vân hơi nghi hoặc một chút.
Bất quá, từ trong miệng nam tử biết được, đại sư huynh cũng chưa chết, mà tựa hồ vây người này ở chỗ này.
Điểm này, ngược lại để hắn cảm thấy kinh ngạc.
Bất kể nói thế nào, đại sư huynh không chết, đây chính là tin tức vô cùng tốt.
- Ta là ai?
Nam tử đột nhiên ngẩng đầu, phía dưới mũ đầu, bên trên gương mặt như là khô gầy, gương mặt như vỏ cây, hai con mắt lỗ trống vô thần.
Đó là một gương mặt như thế nào?
Hoàn toàn như vỏ cây.
Khủng bố, buồn nôn.
- Ba vạn năm trước, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ba mươi ba thanh tiên kiếm, lựa chọn ra một vị Thiên Kiếm Tử, tên Diệt Thiên Viêm.
- Một vạn năm trước, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lại sinh ra một vị Thiên Kiếm Tử, tên Vân Lang, bên trong Tam Thiên tiểu thế giới, một mực không có bị dẫn độ.
- Hai vạn năm trước...
Nam tử vừa dứt lời, đắng chát cười một tiếng, chỉ là nụ cười nhìn qua còn khó coi hơn khóc.
- Hai vạn năm trước, một vị đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn được ba mươi ba thanh tiên kiếm chọn trúng, trở thành Thiên Kiếm Tử, người kia chính là ta, Lâm Văn Hiên.
Oanh...
Vừa dứt lời, Mục Vân chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Cho tới nay, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cách mỗi thời gian vạn năm, ba mươi ba thanh tiên kiếm sẽ tự động lựa chọn ra một vị Thiên Kiếm Tử.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên Kiếm Tử được tuyển chọn, tương lai, hoặc là môn chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, hoặc phong chủ đỉnh núi, hoặc là trưởng lão quyền cao chức trọng.
Ba vạn năm trước, là sư tôn Diệt Thiên Viêm của hắn, uy danh hiển hách. Mà Mục Vân một mực không biết, một người phía dưới sư tôn hắn là ai?
Hắn chỉ biết, Vân Lang là người kế tiếp, thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Vân Lang thế mà được tuyển chọn vạn năm trước.
Hắn còn tưởng rằng, Vân Lang vẻn vẹn mới được tuyển chọn tại thời điểm sau khi hắn sống lại.
Hai tin tức này để hắn khiếp sợ không gì sánh nổi.
Lâm Văn Hiên, Thiên Kiếm Tử hai vạn năm trước, hiện tại sao rơi vào tình cảnh như hiện tại?
Mà Vân Lang, vạn năm trước chính là Thiên Kiếm Tử, đây chẳng phải nói, khoảng cách Thiên Kiếm Tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lần này xuất thế, rất nhanh...
- Ngươi lừa gạt ai đây?
Mục Vân hiện tại lại nói:
- Ngươi nói ngươi là Lâm Văn Hiên? Ta biết Lâm Văn Hiên, hai vạn năm trước, Thiên Kiếm Tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tuyển chọn ra, thế nhưng kẻ này giống như sao băng, xẹt qua bầu trời đêm rồi tiêu tán, cho tới bây giờ không ai nghe qua tin tức hắn.
- Ta làm gì lừa ngươi?
Lâm Văn Hiên khổ sở nói.
Thời gian vạn năm ở chỗ này, không ai cùng hắn nói chuyện, hắn tựa hồ cũng rất tịch mịch.
- Hai vạn năm trước, ta bị chọn làm Thiên Kiếm Tử, sau đó được tông môn đại lực tài bồi, cho tới nay, ta cũng không có tu luyện bên trong Kiếm Vực, tự nhiên rất ít người biết ta.
- Nhưng một vạn năm trước, Minh chủ Vân Minh Mục Vân vẫn lạc, Tiên giới đại loạn, vô số thế lực đều trông mong nhìn Vân Minh, muốn nuốt luôn.
- Lúc này ta trở về, chuẩn bị thi triển hùng tài đại lược của mình, làm ra một phen đại sự...
- Thế nhưng mà, thế nhưng mà... –
Lâm Văn Hiên nói, hai tay cơ hồ gắt gao nắm chặt hai bên long ỷ.
- Thế nhưng Lục Thanh Phong kia lại hủy hết thảy của ta.
- Ta bị hắn lừa gạt, bị hắn lợi dụng, bị hắn chế tài ở chỗ này, gia hỏa này, không nghĩ tới... Hắn thế mà để người khác cho rằng hắn chết rồi, đáng ghét.
Toàn bộ thân thể Lâm Văn Hiên không ngừng run rẩy.
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân vô cùng vui vẻ.
Đại sư huynh không chết.
Đây là tin tức tốt nhất đối với hắn.
- Ngươi đã là Thiên Kiếm Tử, sao có thể có thể không phải đối thủ của Lục Thanh Phong?
- Bởi vì hắn là đồ đệ của Diệt Thiên Viêm.
Lâm Văn Hiên lạnh lùng nói.
- Nhưng, không thể không nói, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn còn tính có chút nhãn lực độc đáo, biết chém giết Diệt Thiên Viêm, nếu không, người này chỉ cần muốn, chỉ sợ, mấy chục vạn năm sau, Cực Loạn Đại Địa không người nào có thể nhất thống sẽ bị hắn thống nhất đây, nói không chừng, Tiên giới thập đại vực sẽ biến thành thập nhất đại vực.
Nghe Lâm Văn Hiên đánh giá cao sư tôn mình, Mục Vân ưỡn ngực, giống như đang tán dương hắn.
Thực lực của sư tôn, hắn tự nhiên biết.
Cường hoành, cơ trí.
Chỉ là thiếu khuyết nội tình thời gian, nếu không, Cực Loạn Đại Địa, thật có khả năng bị hắn nhất thống.
Loại chuyện này, Mục Vân năm đó tự hỏi vạn vạn làm không được.
Cực Loạn Đại Địa, thế lực rắc rối phức tạp, cường đại như Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tông môn cũng không thể làm gì.
Cái này còn không bao gồm đám lão yêu quái ẩn nấp mười mấy vạn năm, mấy chục vạn năm không ra.
Kiếp trước, hắn nghe nói, bên trong Cực Loạn Đại Địa thậm chí tồn tại vương giả tuyệt thế cảnh giới Tiên Đế.
Chỉ bất quá những tin tức này, không người khảo sát, là thật là giả, ai cũng không biết.
Người này tựa hồ cực kì tôn sùng Diệt Thiên Viêm, cực kì oán hận Lục Thanh Phong.
- Ngươi thật là Lâm Văn Hiên?
Mục Vân lần nữa hỏi.
- Xú tiểu tử, nói nhảm nhiều quá, ngươi là ai?
- Ta? Ta là Mục Vân.
Hả?
Trong nháy mắt Mục Vân vừa dứt lời, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới mình bị một cỗ khí tức cực kì băng hàn bao phủ, cả người triệt để lâm vào tử địa, hết thảy khí tức đều vô dụng.
- Ta chính là đệ tử Thiên Kiếm lâu, Bạch Ngân cấp thế lực thuộc hạ dưới trướng Cửu Tiên các, phụ thuộc Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mục Vân khó nhọc nói.
Vừa dứt lời, áp bách của Lâm Văn Hiên, dần dần tiêu tán.
- Ta... Nghĩ sai, nghĩ sai...
Lâm Văn Hiên cười khổ lắc đầu.
- Ngươi coi ta là thành cái gì?
- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi là Mục Vân kia, tuyệt thế Tiên Vương kia, làm sao có thể, thời gian vạn năm cô tịch, ta còn thực sự hồ đồ, ngươi làm sao có thể là hắn...
Nghe đến lời này, trong lòng Mục Vân thì thầm: Ta chính là hắn.
- Ngươi đã là Thiên Kiếm Tử, sao có thể có thể bị Lục Thanh Phong ám toán?
- Ám toán?
Nghe đến lời này, Lâm Văn Hiên lắc đầu nói:
- Không tồn tại, thực lực tên kia mạnh mẽ, sao lại ám toán ta?
- Ta lúc đầu bày ra kế hoạch tiến hành tiêu diệt Bất Diệt kiếm tông, Lục Thanh Phong là người bị truy sát gắt gao nhất sau khi Diệt Thiên Viêm bị giết chết, ta lúc ấy phụng mệnh đuổi giết hắn, dẫn đầu trăm vị Tiên Vương.
- Kết quả... Chỉ còn lại một mình ta, bị hắn dùng Dị Nguyên Lân Hỏa, vây ở nơi đây, trăm năm thời gian trôi qua, không ngừng bị Dị Nguyên Hàn Hỏa ăn mòn, cặp mắt của ta, triệt để khô kiệt, thân thể của ta, cũng triệt để...
Lâm Văn Hiên nói, nhấc lên hai tay áo của mình, đôi tay kia hoàn toàn là cây già khô héo.
- Dị Nguyên Lân Hỏa?
Mục Vân nhìn Lâm Văn Hiên, quả thật phát hiện, cặp long chi phía sau long ỷ hắn có một xích sắt rắc rối khó gỡ kết nối.
Mà ở sau xích sắt kia là một cánh cửa, hiện tại cánh cử rộng mở, hỗn độn một mảnh, hoàn toàn không nhìn thấy tràng cảnh gì, chỉ có thể nhìn thấy kia hai đầu xích sắt lao ra từ trong cửa lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận